Triệu Nhược Văn nói được một nữa, Hạ Phương đã đoán ra người đó là Tô Tử Nguyên.
Nhưng cô không ngờ, Tần Hách lại là một người nhân từ nương tay.
Lần trước, Tô Tử Nguyên bắt cóc Ngụy Thung, còn làm lưng Ngụy Thung bị thương nặng, Tần Hách đã đích thân trải nghiệm.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Hách lập tức điều tra chuyện này, hắn cũng điên cuồng trả đũa Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh.
Hạ Phương thấy có người ra mặt cho Ngụy Thung rồi, nên không nhúng tay vào nữa.
Cô nghĩ, với năng lực của Tần Hách, hắn mà muốn xử lý Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng giờ mới qua bao lâu, thế mà Tô Tử Nguyên vẫn đi ra lộng hành được.
Cô rất muốn biết, rốt cuộc Tần Hách là thật sự trả thù cho Ngụy Thung, hay chỉ giả bộ.
Nếu mà không có bản lĩnh thì cứ nói sớm, để cô làm.
Tất nhiên, ý tưởng này chỉ chợt lóe lên thôi.
Tuy Hạ Phương không hiểu Tần Hách, nhưng trước kia hắn là xã hội đen, hắn còn lắm thủ đoạn và đáng sợ hơn mình nghĩ nhiều, đối phó với kẻ thù, không có lý gì lại nhân từ với nương tay.
Nếu hắn thật sự không có một tí ý tứ gì với Ngụy Thung thì cũng thôi đi, nhưng những việc hắn làm vì Ngụy Thung hôm đó, rõ ràng là vẫn còn quan tâm.
Như vậy, hắn chưa lột da Tô Tử Nguyên, e là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó rồi...
Ánh mắt Hạ Phương thâm thúy, đáy mắt xoẹt qua một tia sắc bén.
Mãi mới trấn an được cảm xúc của Ngụy Thung, cô lại nhìn sang Triệu Nhược Văn đang run lẩy bẩy ở bên cạnh, cô trầm giọng nói: "Nói vậy, toàn bộ quá trình cô chỉ lấy chỗ tốt của người khác, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra thuốc có vấn đề?"
Triệu Nhược Văn lắc đầu nguầy nguậy: "Em, em thật sự không biết, thuốc đó là anh ở hiệu thuốc đưa cho em, mặc dù em không nhìn thấy anh ta bốc những thuốc gì, nhưng dù có nhìn thấy, em cũng không hiểu..."
Câu này là thật, người bình thường đi bốc thuốc, thì cũng chỉ đưa phương thuốc xong bác sĩ lấy gì thì nó là cái đó.
Bình thường, bác sĩ cũng chẳng thể mang theo tâm tư hại người đi bốc thuốc độc cho người bệnh được, dù sao, nếu mà xảy ra chuyện thì sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nhưng...
"Khoảng thời gian này, toàn là cô sắc thuốc đút thuốc cho cô giáo cô nhỉ?" Hạ Phương hỏi.
"Vâng, là em."
"Cô không thấy sau khi cô giáo cô uống thuốc thì có chỗ nào không khỏe à?"
Triệu Nhược Văn lắc đầu: "Em, em không chú ý..."
"Em cũng từng hỏi cô giáo là cô ấy đã uống nhiều ngày thuốc như vậy rồi, có thấy khỏe lên tí nào không, thấy cô giáo khó chịu, em cũng từng hỏi cô ấy là có phải thuốc này không hiệu quả không. Nhưng cô giáo bảo là không có khả năng, đây là thuốc sư thúc kê cho, chắc chắn không có vấn đề, cho nên..."
Lại đá nồi lại cho mình rồi, a.
Ngón tay Hạ Phương gõ lên bề mặt cái tủ đầu giường: "Nói vậy thì từ đầu tới cuối cô đều không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ vì đã cầm chỗ tốt của người khác, nên lương tâm thấy hơi bất an thôi hả?"
"Vâng, vâng..."
"Thật không ngờ trên đời này vẫn còn có người ngây thơ như này, đi tin chuyện trên trời tự nhiên rơi xuống cái bánh cho mà ăn."
Hạ Phương nói xong, sắc mặt trầm xuống, cô bỗng cầm một cái cốc thủy tinh rồi đứng lên, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo: "Tôi cho cô một cơ hội nữa, nếu cô còn không nói thật..."
Hạ Phương tiện tay vứt cái cốc thủy tinh xuống đất, lạnh lùng cười một cái: "Cái cốc này, chính là kết cục của cô."
"Choang!" Chiếc cốc trông thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhưng nháy mắt nó đã vỡ tung tóe, cảnh tượng khiếp người.
Triệu Nhược Văn không kìm được run rẩy, cô ta cắn môi, nét mặt tràn ngập sợ hãi: "Sư thúc, em, em không có nói dối..."