"Cô giáo, kẹo vị vải đây ạ." Triệu Nhược Văn quay người lại mỉm cười, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường.
"Sao em biết cô thích ăn kẹo vị này?" Ánh mắt Ngụy Thung thâm trầm, giọng điệu hơi sắc bén.
Có vẻ là cảm nhận được giọng điệu của Ngụy Thung không ổn, Triệu Nhược Văn căng thẳng nói: "Bởi vì em thường thấy cô ăn kẹo vị vải, nên em rất muốn biết kẹo này có mùi vị như nào, lần trước ra ngoài dạo phố em có trông thấy nên tiện tay mua một hộp."
"Sao thế cô? Em làm sai rồi à?" Triệu Nhược Văn chợt căng thẳng, cô ta lúng ta lúng túng.
"Hiểu rõ sở thích của cô giáo bất cứ khi nào, luôn luôn lưu ý đến vui buồn của cô giáo, đó là một thói quen rất tốt. Cô cũng được tính là một trợ lý đạt tiêu chuẩn rồi đấy." Hạ Phương nhếch môi, cầm bát thuốc lên thổi thổi.
Đột nhiên được khen lại làm Triệu Nhược Văn hơi ngại, cô ta gãi đầu nói: "Sư thúc quá khen, em, em không có nghĩ nhiều như thế, em nghĩ cô giáo cho em chăm sóc cô ấy, là tín nhiệm em, em nhất định phải xốc lên hai trăm phần trăm tinh thần để làm tốt công việc này, không thể để cô giáo hối hận vì đã chọn em."
Hạ Phương nhướng mày: "Nói hay lắm."
"Thuốc này, trợ lý Triệu bốc ở đâu vậy?" Hạ Phương chợt chuyển chủ đề.
Triệu Nhược Văn nhìn Hạ Phương với vẻ mặt vô tội: "Em bốc ở nhà thuốc Đông Huy của Kinh Thành, trước đây em thường xuyên nghe hàng xóm kể, dược liệu ở bên đó khá tốt, mỗi tội đắt hơn nhà thuốc khác một chút. Lúc em ốm, em không bao giờ đi bên đó, nhưng sức khỏe của cô giáo thì không qua loa được..."
"Cô đi bốc một mình, hay đi cùng bạn?"
"Em đi một mình."
"Ở đó cô có gặp được người quen nào không?"
Triệu Nhược Văn bị Hạ Phương hỏi mấy câu mà ngơ ngác: "À? Không, không ạ..."
Thấy Hạ Phương không nhìn mình, vẻ mặt cô hờ hững, tựa như chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng Triệu Nhược Văn vẫn nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, sức khỏe của Ngụy Thung không những không chuyển biến tốt, trái lại còn chuyển biến xấu, Triệu Nhược Văn hơi căng thẳng.
"Sư thúc, cô giáo, thuốc này có gì không ổn sao?"
Hạ Phương ngẩng mặt lên, ánh mắt lười biếng nhìn vào Triệu Nhược Văn như là muốn nhìn thấu cô ta vậy.
Triệu Nhược Văn không khỏi ngừng hô hấp, cả người căng cứng.
Hạ Phương lại cười nói: "Không có gì không ổn, mùi này đúng là thuốc được sắc từ dược liệu thượng hạng."
Triệu Nhược Văn thở phào một hơi, nhưng nhìn Hạ Phương cười mỉm mà nét mặt lại là lạ, cô ta vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, cô ta cắn môi, hỏi tiếp: "Sư thúc cũng biết về dược lý ạ?"
Hạ Phương quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén khiến Triệu Nhược Văn có cảm giác bị mãnh hổ theo dõi.
"Cô giáo cô chưa bảo cô, nghề tay trái của tôi là bác sĩ à?"
Trái tim Triệu Nhược Văn run rẩy, nhất thời cô ta cứng đờ người đứng im tại chỗ, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Chuyện này, cô giáo chưa nói..."
"Cho nên, cô cũng không biết thực ra tôi là người kê phương thuốc này?" Hạ Phương nói với giọng dịu dàng, nghe không ra vui giận, nhưng lời này lại khiến Triệu Nhược Văn như rơi vào hầm băng.
Chỉ thấy mặt cô ta tái mét, không còn tia máu, tay túm chặt vạt áo, hô hấp cũng ngưng trệ.
Hình như cô ta đã ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng nào đó...
Những vấn đề từng làm cô ta bất an, lại bị cô ta lơ là...
Phải nói là trước đó cô ta vẫn chưa chắc chắn cho lắm, nhưng bây giờ, Triệu Nhược Văn đã xác định cùng với khẳng định.
Mà hiển nhiên, Hạ Phương cũng biết rồi.