Anh ta nghiêm túc nói: "Chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé."
Phương diện khác thì không nói, trên phương diện y học Tiết Vân Thâm vẫn là một người rất nghiêm túc và tài năng, vì vậy ở hạng mục nghiên cứu mới này, anh ta đã đưa ra rất nhiều điềm khác với thông thường, hơn nữa, anh ta cũng tìm được đầy đủ cơ sở để ủng hộ cho lý luận của mình.
Trong khi anh ta diễn thuyết, bầu không khí ở đây rất tốt.
Anh ta cũng như biến thành người khác, hai mắt tỏa sáng, toàn thân tràn ngập năng lượng tích cực, mỗi một câu nói đều truyền lại tri thức và năng lượng, khiến cho những người có mặt trong cuộc họp phải lau mắt mà nhìn.
Tiết Vân Thâm nói xong thì đã gần mười hai giờ, nhưng các ông lớn ở đây lại chưa có ý muốn kết thúc, trái lại một đám người liên tục đưa ra câu hỏi cho anh ta.
Tiết Vân Thâm rất kiên nhẫn trả lời các câu hỏi.
Nhưng cũng có không ít người không tán thành nghiên cứu của anh ta, họ cho rằng đó là chuyện vớ vẩn nên họ đưa ra các loại công kích anh ta.
Chỉ là một hậu bối của nhà họ Tiết, mới mấy tuổi mà cũng muốn làm những nghiên cứu này, những thần y già hơn bảy mươi tuổi kia tỏ vẻ khinh thường, há mồm là tuôn ra các loại trào phúng và công kích.
Tiết Vân Thâm cũng được xem là người dễ tính, bất kể là được khen ngợi hay bị châm biếm, anh ta đều trả lời với thái độ chân thành, giọng điệu ôn hòa.
"Cậu là thanh niên trẻ tuổi của thế kỷ hai mốt, cái chúng ra tôn thờ là khoa học kỹ thuật, chứ không phải truyền thuyết lâu đời. Đột nhiên cậu đề xuất ra việc có thể dùng phương thức luyện thuốc để phát huy tối đa hiệu quả quan trọng, còn tiện mang theo và sử dụng, cái này tất nhiên là tốt, nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ, trong nước chúng ta đã có không ít viên dược hoàn, những thuốc đông y này chế thành thuốc, đâu có thần kỳ như cậu nói. Còn có châm cứu, tôi không thể nói cái đó không có một tí tác dụng nào, nhưng so sánh ra, những thuốc tây và ghế mát xa do khoa học kỹ thuật hiện đại của chúng ta sản xuất ra, cũng có thể đạt được loại hiệu quả này, thế thì cần gì phải chạy theo phục cổ, mà phục cổ?"
"Cái này đúng là làm chuyện không đâu, tự tìm rắc rối."
Trước đây Tiết Vân Thâm cũng không dám đề xuất ra những thứ này, nhưng mấy tháng nay, vì Hạ Phương, anh ta đã chịu kích thích rất lớn.
Đồng thời, anh ta cũng có được rất nhiều gợi ý, vì vậy anh ta đã sắp xếp lại các linh cảm đó, đưa nó vào nghiên cứu mới của mình.
Anh ta biết mình mà đề xuất ra những ý kiến này thì sẽ nhận lại các loại nghi ngờ, nhưng nghĩ đến cảnh lúc Hạ Phương chữa bệnh cho ông Tư, anh ta lại tràn đầy tự tin với nghiên cứu của mình.
Anh ta không tranh cãi quá nhiều với những người đưa ra câu hỏi đó, anh ta chỉ mỉm cười nhẹ và tỏ ý sau này mình sẽ đưa ra những bằng chứng nghiên cứu mới nhất để kiểm chứng cho những lý luận của mình ngày hôm nay, anh ta cũng hy vọng đến lúc đó sẽ nhận được sự giám sát và chỉ đạo của các vị.
Thời gian không còn sớm nữa, Tiết Vân Thâm đứng lên, chuẩn bị tan họp rời đi.
Nhưng lúc này điện thoại lại reo lên, lúc lấy điện thoại anh ta không chú ý nên lấy cả lọ thuốc trong túi ra.
Lọ thuốc rơi xuống đất, lăn một vòng, rơi đến trước mặt một ông lão.
Tiết Vân Thâm mặc kệ cuộc gọi, vội vàng đi nhặt nhưng lại bị ông lão kia nhặt trước.
Ông lão cầm cái bình nhỏ đó, cúi đầu nhìn thì bỗng ngửi thấy một mùi hương làm cho toàn thân ông ta thoải mái, ma xui quỷ khiến ông ta mở lọ thuốc ra.
Mùi của viên thuốc bay ra ngay lập tức, khiến cho toàn thân ông ta run lên.
"Xin lỗi hội trưởng Hứa, cảm ơn ông." Tiết Vân Thâm đã đi nhanh lên đậy nắp lọ thuốc lại, rồi cầm về.
Dáng vẻ đó cứ như thể sợ bảo bối bị cướp mất vậy.
Nhưng hội trưởng Hứa lại bắt lấy cổ tay Tiết Vân Thâm, ông ta kích động nói: "Đây, đây là thuốc gì?"
Tiết Vân Thâm cầm chặt lọ thuốc: "Chỉ là thuốc viên bình thường thôi."
"Không phải!" Hội trưởng Hứa kích động nói: "Chỉ ngửi thôi đã làm cho tai mắt thư thái, tinh thần sảng khoái, toàn thân thoải mái, rõ ràng đây là mùi của tiểu hoàn đan!"
Tiết Vân Thâm không ngờ vị hội trưởng hiệp hội luyện dược này lại thông minh như vậy, ngửi một cái là biết mùi luôn, anh ta sửng sốt bảo vệ lọ thuốc: "Hội trưởng đúng là biết nhiều hiểu rộng."
"Nó là tiểu hoàn đan thật à? Cậu, sao cậu lại có thứ này?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời." Tiết Vân Thâm nói xong, vội vàng đi ra ngoài.
Đây là bảo bối khó khăn lắm anh mới có được, không thể để bị nhớ thương.