Còn chuyện tiền bạc, mặc kệ cô ta có tới hay không, Hạ Phương cũng sẽ không cho cô ta cơ hội quỵt tiền.
Trong khoảng thời gian này, sản phẩm đồng thương hiệu mới cũng đã sắp xong.
Chỉ chờ Hạ Phương đi gặp CAN ở thủ đô là có thể xác định xong, trên cơ bản mọi bản thảo đều đã hoàn thành, sau khi xác định xong là có thể bắt đầu chuẩn bị làm sản phẩm và các công việc liên quan đến họp báo.
Lúc này, cuộc chiến với An Phỉ Nhi cũng đã hạ màn, vào lúc An Phỉ Nhi suy sụp đến tận cùng, để CAN dùng cách này xuất hiện trong lịch sử của LM, đó tuyệt đối là điểm sáng cũng như là bước ngoặt lớn nhất trong lịch sử của LM.
Sau này, LM sẽ bước lên một tầm cao mới.
Có CAN, sau này Hạ Phương cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Mấy năm nay, LM đều dựa vào một mình Hạ Phương đau khổ chống đỡ, cũng không phải những nhà thiết kế khác không giỏi nhưng số lượng quá ít.
Người phụ trách luôn nói là do Hạ Phương quá ưu tú, khiến cho những nhà thiết kế cao cấp kia khó có thể tỏa sáng.
Bây giờ thì tốt rồi, có thêm CAN, sau này cô có thể chia sẻ nhiệm vụ với người khác.
Mặc dù một năm CAN chỉ ra mắt sản phẩm mới một lần nhưng…
Hạ Phương cười gian xảo, cô có thể nghĩ cách khiến cậu ta ra mắt thêm mấy tác phẩm nữa đúng không?
Đương nhiên, chuyện này cô sẽ không nói cho CAN biết.
Bàn bạc với CAN xong cũng đã là thời gian ăn cơm trưa, Tô Tử Ninh tới hỏi Hạ Phương ăn gì, đồng thời còn nhíu mày, nói: "Sếp Phương, bên phía cô Lệ kia vẫn không có động tĩnh gì, có cần liên hệ với cô ấy tới đây không?”
Hai ngày trước Lệ Minh Nhã còn rất lo lắng, đòi phải nhìn thấy được bộ đầm dạ hội, bây giờ tới kỳ hạn đã chuẩn bị xong cho cô ta, cô ta lại không tới.
Tô Tử Ninh biết Lệ Minh Nhã vẫn luôn nhằm vào Hạ Phương, sợ đối phương mãi không chịu tới có phải đang định giở trò chơi xấu gì hay không.
Hạ Phương nhìn di động thì thấy vào một giờ trước, Sở Lâm Xuyên gửi cho cô xem tình hình bên phía khách sạn.
Cô cười: "Không vội, buổi chiều cô ta sẽ tới.”
Ăn quả đắng như vậy, Lệ Minh Nhã sẽ không nghĩ cách trả thù lại từ chỗ khác sao?
Hôm nay chính là ngày giao hàng, cô ta không tới tìm Hạ Phương gây phiền toái mới là lạ.
Quả nhiên không khác những gì Hạ Phương đoán, bốn giờ chiều cô ta đeo khẩu trang và kính râm, ăn mặc kín mít, cả khuôn mặt đen thùi lùi, dẫn theo một đám người, khí thế cuồn cuộn xông thẳng đến LM.
“Gọi thiết kế trưởng và người phụ trách của các người xuống đây.” Trong đại sảnh lầu một, anh trai của Lệ Minh Nhã là Lệ Minh Hùng lộ đôi tay xăm kín hình, vô cùng hung dữ.
Không sai, bọn họ tới để phá hoại.
Buổi sáng hôm nay, sau khi Lệ Minh Nhã nhếch nhác chạy thoát khỏi khách sạn, lập tức hoang mang rối loạn chạy tới tìm Lệ Minh Hùng .
Sau khi Lệ Minh Hùng biết được từ đầu đến cuối sự việc, việc đầu tiên là xử lý mấy tên đàn ông qua đêm cùng Lệ Minh Nhã, sau đó nhìn Lệ Minh Nhã đầy đau lòng, đòi đi tìm Hạ Phương báo thù cho cô ta.
Tất nhiên Lệ Minh Nhã cũng muốn đi, cô ta nóng lòng muốn lập tức giết chết Hạ Phương mới hả giận.
Có thể tưởng tượng đến việc Hạ Phương là người của Tư Thành, cô ta gọi Lệ Minh Hùng lại.
“Anh, không được, không thể cứ tới như vậy được.”
Lệ Minh Hùng đen mặt: "Em đã bị cô ta làm tổn thương tới mức này mà còn nhịn nữa sao? Đây là phạm pháp, Tiểu Nhã, lần này chỉ có em uất ức chịu đựng, còn anh chịu không nổi!”
“Đứa em gái quý báu anh nâng niu trong lòng bàn tay là người để mấy kẻ chó má kia có thể tùy tiện động vào sao? Đáng chết! Không giết chết bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt.”
Lệ Minh Nhã cắn răng: "Không phải em không cho anh ra tay với bọn họ, nhưng không thể động thủ tùy tiện. Tư Thành che chở cô ta, chúng ta hành động mà không chuẩn bị, chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.”
Lệ Minh Hùng liếc nhìn Lệ Minh Nhã một cái: "Em xác định em không che chở cho thằng nhóc Tư Thành đó chứ?”