Kết quả, Tư Chính An vỗ một cái vào bàn, bức xúc quát lên: “Cô ta thật là to gan, tính kế cha và con trai của cha thì thôi, còn dám tính kế cả con dâu của cha nữa? Thật sự đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ An và nhà họ Lệ.”
Tư Chính An dứt lời, sắc mặt trở nên nặng nề, kích động nói: “Nhớ năm đó, nếu không nhờ nhà họ Tư chúng ta thì nhà họ An và nhà họ Lệ bọn họ có thể có hôm nay sao? Bọn họ nhớ thương con trai của cha thì thôi, có bản lĩnh thì tự nghĩ cách gả đến nhà họ Tư đi, bản thân không có bản lĩnh còn dám động tay động chân với con dâu của cha, chán sống rồi!”
“Tư Thành, con đánh thì cứ đánh nhưng chuyện này không thể tính như vậy. Tuy rằng con và Tiểu Phương đều không xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên hành động của bọn họ đã thể hiện rằng bọn họ không để nhà họ Tư chúng ta vào mắt. Gần đây không phải nhà họ An và nhà họ Lệ đang chuẩn bị lên kế hoạch cho dự án mới sao? Khiến bọn họ thất bại cho cha, cha thấy gần đây bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi, cần phải tìm vài chuyện vui cho bọn họ làm, hừ, coi như giúp đỡ cho bọn họ đi.”
Hạ Phương cũng bị khí thế của Tư Chính An dọa sợ, lập tức đứng khựng ở nơi đó.
Tư Chính An nhìn Hạ Phương, cho rằng cô bị lời Tư Thành vừa mới nói hoặc bị hành vi của đám người Lệ Minh Nhã dọa sợ, càng thấy đau lòng hơn, cảm thấy cách nói của mình ban nãy vẫn còn nhẹ, chưa đủ hả giận.
Vì thế tiếp tục nói: “Những tư liệu mật hồi trước của nhà họ An và nhà họ Lệ, không phải tìm nhà chúng ta nhờ đè xuống sao? Hiện tại nếu đã không cần nhà họ Tư chúng ta che chở nữa, đã dám tính kế lên đầu con dâu nhà họ Tư chúng ta, vậy thì cứ công khai những thứ đó ra ngoài, để cho bọn họ bận rộn công việc chút.”
Tư Thành nghe vậy, lười nhác dựa vào ghế: “Cha chỉ cần lo nằm ở chỗ này dưỡng bệnh cho khỏe, vợ của con bị bắt nạt mà cần cha phải nhắc con nên làm thế nào sao?”
Tư Chính An nghe vậy, tức khắc giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Con là cái đồ bất hiếu, cha còn không thể quan tâm con dâu của cha sao?”
Tư Thành cười nói: “Đương nhiên cha có thể quan tâm, nhưng quyền lợi của cha bây giờ đều đang ở trong tay con, cho nên không cần cha nói, những người đó dám ức hiếp vợ của con, con sẽ dâng trả gấp mười lần gấp trăm lần, để cho bọn họ biết thế nào là nhân gian hiểm ác.”
“Con đây là đang ức hiếp cha già rồi, không nói được nhiều chuyện, không làm chủ được, phải không?”
“Nào dám, chỉ cần cơ thể cha khỏe mạnh, yên tâm tĩnh dưỡng, đừng gây thêm phiền phức cho con là được.”
Hoá ra là thằng con bất hiếu này là đang trách mình bị người ta lợi dụng, gây thêm phiền phức cho nó hả?
Tư Chính An tức giận đến mức không thốt nên lời.
Hạ Phương nhìn một màn “Cha từ con hiếu” này, nhịn không được phải che miệng nở nụ cười.
Không ngờ được Thành Gia ngày thường thoạt nhìn nhã nhặn trưởng thành như vậy lại biến thành người nghịch ngợm đến thế ở trước mặt ông cụ, cái giọng điệu chống đối này với anh của ngày thường tựa như hai người khác nhau.
Nhưng nói thật lòng, anh như vậy càng khiến Hạ Phương cảm thấy hấp dẫn.
Hai mắt cô tỏa sáng, có cảm giác muốn đè gục anh ngay tại đây.
Khụ khụ…
Nhớ tới còn Tư Chính An đang tức giận, Hạ Phương nhanh chóng thu hồi mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, mỉm cười nhìn về phía Tư Chính An: “Cha ơi, xin cha bớt giận, Tư Thành chỉ mạnh miệng thôi, thật ra anh ấy rất quan tâm cha, sợ cha bị mấy kẻ tiểu nhân đó lợi dụng, còn bị chọc giận ảnh hưởng thân thể.”
“Đúng là con dâu của cha mới biết quan tâm người khác thôi, không giống như cái thằng nhóc kia, cả ngày chỉ biết chọc giận cha.” Tư Chính An lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn Hạ Phương đầy cảm động: "Tiểu Phương à, gả cho Tư Thành khiến con phải uất ức nhiều rồi, thằng nhóc này làm việc còn tạm nhưng trong vấn đề xử lý tình cảm vẫn hơi kém, con phụ trách phần đó nhiều một chút, cứ dạy bảo thằng đầu gỗ này cho tốt.”
Tư Thành:… Quả nhiên không phải cha ruột, ha ha.
“Con sẽ thưa cha, tuy rằng Tư Thành không giỏi biểu đạt nhưng con nhìn thấu được tấm lòng của anh ấy. Nhưng cha đã lớn tuổi rồi, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.”
Hạ Phương nói xong, đặt tay vào trong tay Tư Chính An: “Nếu cha đã về hưu thì nên giữ cho tinh thần thoải mái, nghỉ ngơi nhiều, chuyện của người trẻ tuổi cha không cần nhọc lòng quá nhiều, trong khoảng thời gian này cha cũng chưa được nghỉ ngơi tốt nên mới có thể bị những thứ thuốc kia ảnh hưởng dễ dàng như vậy. Con bốc cho cha một thang thuốc tĩnh tâm ngưng thần hỗ trợ giấc ngủ, cũng thuận tiện giúp cha nhanh chóng thải độc tố ra ngoài.”
Trước mắt Tư Chính An trở nên sáng ngời: “Tiểu Phương hiểu y thuật nữa sao?”
Hạ Phương cười: “Chỉ hiểu chút da lông thôi ạ, hy vọng có thể giúp được cha.”