Khi Hạ Phương và Tư Thành tới phòng bệnh của ông cụ, vừa vặn ông cụ Tư Chính An tỉnh lại.
Thấy Hạ Phương và Tư Thành, Tư Chính An vẫn hơi mơ màng: “Cha đây là... làm sao vậy?”
“Sao cha lại ở bệnh viện?” Tư Chính An mơ hồ nhìn Tư Thành, sau đó thấy Hạ Phương, ánh mắt sáng lên: “Tiểu Phương cũng tới à...”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Cha.”
Tư Thành nhìn sâu kín* Tư Chính An: “Tại sao cha lại như vậy, trong lòng không biết sao?”
*Sâu sắc và kín đáo
Tim Tư Chính An đập thình thịch: “Cha, cha...”
Trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó An Nina tới tìm ông, Tư Chính An hiểu ra gì đó, nhíu mày nói: “Là nha đầu nhà họ An xuống tay với cha?”
Tư Thành hơi nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Làm sao có thể chứ? Rõ ràng con bé tới cầu xin cha giúp nó, cha đã hứa rồi...”
“Nếu như việc cầu xin cha chỉ là giả vờ, để cho cha ngất xỉu rồi lừa gạt con tới đây mới là mục đích của cô ta thì sao?”
Câu trả lời của Tư Thành nhất thời làm cho Tư Chính An thất thần: “Nói như vậy...”
“Mục đích của con bé là con?” Đột nhiên Tư Chính An mở to hai mắt nhìn Hạ Phương, lại nhìn Tư Thành nói: “Tiểu tử thối này, con đừng làm chuyện gì có lỗi với người ta chứ?”
Thậm chí ánh mắt Tư Thành cũng không muốn nhìn Tư Chính An.
Trong mắt ông, anh là loại người này?
Ngược lại Hạ Phương khẽ cười: “Cha yên tâm, Tư Thành không phải loại người đó.”
Tư Chính An nghe được lời này, có hơi bất ngờ, cười nói: “Con tin tưởng nó vậy sao?”
Hạ Phương khẽ nhướng mày nhìn Tư Thành: “Cũng không phải con tin anh ấy, là vừa vặn tận mắt nhìn thấy có người quyến rũ anh ấy, lại bị anh ấy đánh tới gần tàn phế...”
Khóe miệng Tư Chính An giật mạnh, tiểu tử thối này thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Có thể gặp được cô gái tốt như Hạ Phương, chính là phúc phận tu tám đời.
“Không ngờ nha đầu nhà họ An lại nhìn trúng con, còn tìm cách quyến rũ con?” Tư Chính An không ngừng sờ cằm, nói: “Nói như vậy, con bé nghĩ đủ mọi cách để cha ngửi thứ đó, mục đích là muốn kích thích cha phát bệnh, xong dụ con tới đây rồi lại xuống tay với con?”
Hạ Phương cũng nhìn về phía Tư Thành, ánh mắt như muốn hỏi, rốt cuộc trong phòng nghỉ của Nam Phong đã xảy ra chuyện gì.
Tư Thành gõ nhẹ đầu Hạ Phương: “Không phải nói tin anh sao?”
Hạ Phương cười tinh nghịch: “Không phải là tò mò à? Anh không nói gì cả, sau này làm sao em tin anh được?”
Đây là sự thật, cho nên...
Tư Thành hít một hơi thật sâu, nói: “Cô ta xịt một loại thuốc kích dục nào đó lên người, khi anh tới thì cố ý tới gần anh, lại lén bôi thứ gì đó có vấn đề lên tay anh, cố gắng để anh phát tình. Thấy thuốc đã phát huy tác dụng, cô ta nói với anh là có người ép cô ta xuống tay với ông cụ, khơi dậy sự tò mò của anh, làm anh cho rằng có kẻ đứng sau cố ý hãm hại chúng ta, rồi lừa anh tới văn phòng của Nam Phong...”
Khi vào trong, có thể tưởng tượng được, nếu Tư Thành thật sự yêu cô ta, bị đánh thuốc mê mà nói, chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà xuống tay với An Nina ăn mặc giống Lộc An An.
Dù sao, trong nhận thức của An Nina, Tư Thành yêu tha thiết Lộc An An.
Mà thuốc cô bôi cho Tư Thành dễ dàng làm người ta sinh ra ảo giác, kết hợp với hiệu quả của thuốc kích dục, chắc chắn Tư Thành sẽ nhìn thấy người phụ nữ mình muốn.
Đến lúc đó, An Nina có thể phát sinh quan hệ với Tư Thành một cách tự nhiên.
Chỉ cần Tư Thành chạm vào cô ta, cô ta sẽ bám lấy anh cả đời, anh cũng đừng nghĩ thoát khỏi cô ta.