“Tinh…”
Cửa phòng giải phẫu được mở ra, từ bên trong, một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc đồ vô khuẩn bước đến.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh Tư Thành bóp cổ một cô gái, hình ảnh sát khí đằng đằng khiến anh ta không khỏi hơi sửng sốt.
Đột nhiên có âm thanh khiến Tư Thành thu tay lại.
Mà đồng thời An Nina trong tay anh cũng mất đi điểm tựa, bất lực ngã rầm trên mặt đất.
Trên cổ còn vương lại độ ấm bàn tay của Tư Thành, rồi một cơn đau đớn nóng rát chợt bừng lên khiến cô ta cảm thấy khó thở.
“Khụ…” Bác sĩ trẻ tuổi tên là Nam Phong, là bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Tư, bình thường anh ta phụ trách điều trị cho ông cụ Tư.
Thật ra bệnh tình của ông cụ Tư cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là trái tim không được tốt lắm.
Qua mấy năm điều trị, bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, nếu không phải chịu kích thích quá lớn thì sẽ không phát tác.
Ít nhất, trong trí nhớ của Tư Thành thì cũng đã hai ba năm nay ông cụ chưa từng phát tác.
Chẳng qua ông cụ đã lớn tuổi rồi, xác suất phát tác tăng cao cũng không phải có gì kỳ lạ.
Nhưng lần này rõ ràng không phải là tự nhiên phát tác mà là do An Nina cố ý.
“Tình hình thế nào?” Tư Thành hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Nam Phong kéo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú: "Đã không còn nguy hiểm nữa.”
“Đã lâu rồi ông cụ không phát bệnh, vì sao bây giờ lại phát tác?” Tư Thành biết rõ chuyện có liên quan đến An Nina nhưng vẫn hỏi Nam Phong.
Nam Phong nói: "Không phải là bị kích thích, cũng không phải ăn nhầm thứ không nên ăn, mà là…”
Nam Phong nói rồi nhìn về phía An Nina đang ngồi trên mặt đất, trầm giọng nói: "Do hít phải một loại khí gas nào đó nên mới như vậy nhưng bởi vì lúc tôi chạy tới đó, mùi hương trong không khí đã phai nhạt đi rất nhiều, chỉ ngửi được một chút, không dễ xác định.”
Tư Thành cười lạnh, cúi đầu nhìn An Nina: "Là cô?”
Hai mắt An Nina rưng rưng, ngây thơ mông lung ngẩng đầu, nhìn Tư Thành với vẻ mê mang: "Có phải chỉ cần lúc ấy em ở đó, cho dù ông cụ xảy ra bất kỳ vấn đề gì, anh cũng sẽ trách tội lên đầu em đúng không?”
“Tốt nhất cô nên khai thật, nếu không chờ tới lúc tôi điều tra ra thì cô tự mình gánh lấy hậu quả.” Sắc mặt của Tư Thành rất khó coi, giọng điệu lạnh thấu xương.
An Nina cười nhạo: "Anh nói gì mà chẳng đúng, tóm lại ở trong mắt anh, em chính là một người đê tiện vô liêm sỉ như vậy.”
Nói xong, cô ta lại cảm thấy không cam lòng, cắn răng nói: “Anh cũng không nghĩ xem, em tới để cầu xin ông cụ hỗ trợ, ông ấy đã đồng ý với thỉnh cầu của em, vì sao em lại phải xuống tay với ông ấy chứ? Cái này đâu có lợi ích gì với em ?”
Tư Thành khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên sự trào phúng: "Nếu ông ấy không đồng ý với cô thì sao?”
Vẻ mặt An Nina trở nên cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Quả thật, ngay từ đầu ông cụ Tư không đồng ý với cô ta, chỉ mãi sau khi cô ta đau khổ cầu xin mới miễn cưỡng đồng ý một yêu cầu nhỏ trong đống yêu cầu của cô ta, chỉ thế mà thôi.
Mặc dù ông cụ Tư không để ý mấy tin đồn nhảm nhưng chuyện con dâu là thiết kế trưởng của LM, trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới lần trước ông cụ đã biết.
Tất nhiên ông cụ cũng biết chuyện của LM và An Phỉ Nhi.
Nói thẳng ra, An Phỉ Nhi có ngày hôm nay hoàn toàn là do An Nina tự mình làm bậy.
Vì tiền không từ thủ đoạn thì thôi, còn trêu chọc con dâu của ông cụ.
Ha, con của ông không ra tay mới là lạ.
Bây giờ còn có mặt mũi tới cầu xin ông hỗ trợ xử lý vấn đề của An Phỉ Nhi?
Ông không thuận tay dẫm hai chân đã không là không tệ rồi.
Đương nhiên, dù sao thì ông cụ cũng chứng kiến An Nina lớn lên từng ngày, nhìn thấy dáng vẻ cầu xin hèn mọn của An Nina, ông cụ Tư vẫn đồng ý với cô ta, sau khi cô ta rời khỏi, sẽ dùng hết mọi khả năng để phía chính phủ không truy cứu trách nhiệm cá nhân và các sai phạm của cô ta.