Tư Thành lên xe, lái như bay đến bệnh viện tư nhân.
Không ngờ người đang đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật bệnh viện lại là An Nina.
Sắc mặt Tư Thành tối sầm, ánh mắt trở nên u ám.
“Anh Thành… Anh đến rồi…” Nhìn thấy Tư Thần, An Nina kích động đứng dậy chạy tới đón anh, hoảng sợ ngã nhào vào lòng anh: “Em sợ muốn chết, huhu…”
Tư Thành nghiêng người né tránh An Nina, sắc mặt có chút không vui hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
An Nina loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Mãi cơ thể mới đứng vững lại, ngước mắt nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia của Tư Thành, An Nina hơi cắn môi, oan ức nói: “Em, sáng hôm nay em đến thăm ông cụ, không may ông cụ vừa lúc phát bệnh, cho nên em, em đưa ông cụ tới…”
Hôm nay An Nina mặc một chiếc váy ngắn màu trắng do Amphile thiết kế riêng, giống như dựa vào số đo của cô ta mà thiết kế riêng bằng chất liệu tốt nhất, ôm lấy thân hình tuyệt đẹp của cô ta, cổ áo được cắt xén hình chữ V gợi nét hơi quyến rũ, nhan sắc trắng trẻo giúp cô ta càng thêm phần thuần khiết.
Hơn nữa, cô ta cố ý trang điểm quyến rũ thuần khiết, tóc ngắn hơi uốn, cắn đôi môi xinh đẹp mềm mại, vẻ mặt của cô ta lúc này tăng thêm phần tủi thân, càng khiến người khác yêu thương.
Thực ra ngoại hình của An Nina không tệ, chẳng qua là trước kia Lộc An An xuất sắc hơn nên cô ta có vẻ bình thường hơn nhiều.
Tính cách cô ta hiếu thắng, sau khi Lộc An An ra đi, cô ta cảm thấy dường như Tư Thành thích dáng vẻ của Lộc An An hơn nên liên tục giả vờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm cho bản thân nhìn hoàn mỹ và tài giỏi.
Sau này, khi trở thành người phụ trách Amphile, cô ta vẫn duy trì dáng vẻ trưởng thành và mạnh mẽ kia.
Đã rất lâu cô ta không có dáng vẻ như hôm nay, ăn mặc trẻ trung và xinh đẹp như thế.
Dáng vẻ này của cô ta rất giống với Lộc An An năm xưa, phong thái kia có thể nói là giống nhau như đúc.
Bởi vì vừa mới nghe Lệ Minh Nhã nói hươu nói vượn và giải thích chuyện của Lộc An An với Hạ Phương, bây giờ lại thấy An Nina bắt chước Lộc An An, sắc mặt Tư Thành ngày càng khó coi.
Lộc An An đã mất nhiều năm rồi, tại sao anh thật sự không thể quên được hình bóng của cô ấy chứ?
“Cô nói gì với ông?” Giọng Tư Thành lạnh lùng sắc bén làm cho An Nina quên cả việc rơi nước mắt.
Cô ta cắn môi, giọng nói hơi run rẩy: “Em, em không nói gì…”
“Cô không nói gì thì sao ông có thể bị cô làm cho tức đến mức phát bệnh chứ?” Bỗng nhiên Tư Thành bóp lấy cổ của An Nina, đôi mắt sắc bén đột nhiên trở nên u ám, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh rùng mình: “Tốt nhất cô nên nhớ rõ lại rồi trả lời tôi, nếu không thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”
An Nina nhớ tới lần ở công ty Lâu Hạ, cách anh ra tay tàn nhẫn, làm cho cổ cô ta đau suốt một tuần mới bình phục.
Cảm giác ngột ngạt lai xâm chiếm, cơ thể cô ta run nhẹ, đôi mắt sợ hãi, hoảng hốt nhìn Tư Thành: “Anh Thành, trong mắt anh, em, khụ khụ, em là người quá quắt như vậy sao?”
Tư Thành cười nhạt: “Chính cô đã làm chuyện gì, trong lòng cô không biết sao?”
Đáy mắt Tư Thành chợt lộ vẻ chán ghét, làm cho sắc mặt của An Nina trở nên cực kỳ khó coi.
Đúng rồi, trong mắt anh, mình chính là loại phụ nữ cực kỳ dơ bẩn kia.
Lúc trước là Lộc An An, bây giờ là Hạ Phương, anh chưa bao giờ nhìn thấy được mặt tốt của cô ta.
Ngược lại, khi cô ta làm chuyện không hay , cũng sẽ bị phóng đại ở trước mặt anh.
Thực ra, cô ta cũng hiểu rõ.
Cô ta vốn đã dơ bẩn, vì để cho mình xứng với anh, cô ta đã trả cái giá quá lớn.
Để leo lên cao, cô ta đã hành động điên rồ, ngay cả bản thân mình cũng có thể bán, nào đâu còn xứng ở bên Tư Thành chứ.
Chẳng qua là dù cho trong lòng biết như thế, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tư Thành, cô ta vẫn rất khó chịu.
Trái tim như bị thứ gì đó bóp lại, đau đớn vô cùng.
Cô ta hơi thở gấp, hai mắt cứng rắn chống lại Tư Thành, giọng nói khôi phục mấy phần trong trẻo: “Anh Thành, em không lừa anh, em tìm ông để tạm biệt với ông, cảm ơn những năm nay ông đã chăm sóc cho em, chỉ thế thôi. Anh không tin thì có thể kiểm tra thiết bị giám sát, lúc ấy ông đang nói chuyện phiếm với em ở trong sân, cả hai trò chuyện vui vẻ, nhưng ông đột nhiên phát bệnh, ôm ngực ngã xuống.”