Thật ra Lệ Minh Nhã làm gì mà có nhiều vấn đề muốn tìm Hạ Phương để hỏi cho rõ?
Cô ta cố gắng hết sức để giữ Hạ Phương lại chỉ vì muốn Hạ Phương uống ly nước đó và đụng vào bộ chén đũa đã được bỏ thuốc, chỉ thế thôi.
Chỉ cần Hạ Phương chạm vào những thứ kia thì sau mười phút, thuốc sẽ phát huy tác dụng.
Cô ta chỉ cần bỏ ra mười phút để giữ chân Hạ Phương ở đây, đợi thuốc ngấm vào người cô và phát huy tác dụng, sau đó sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, mọi chuyện sẽ hoàn hảo.
Về phần Tư Thành, hôm nay cô ta vốn không có ý định mời Tư Thành cùng đi.
Vì vậy, việc anh rời đi đã nằm trong dự liệu của Lệ Minh Nhã.
Hơn nữa, thời điểm anh rời đi cũng vừa đúng lúc.
Lệ Minh Nhã đã chuẩn bị sẵn bốn năm câu hỏi, bây giờ vừa vặn dùng để hỏi Hạ Phương lần lượt từng câu một.
Những câu hỏi này cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là lo lắng liệu bộ váy dạ hội của cô ta có thể hoàn thành đúng thời hạn hay không, nếu không kịp thì bữa tiệc mừng sinh nhật của cô ta sẽ ra sao?
Có đảm bảo về chất lượng của bộ váy không?
Những câu hỏi thế này vừa nghe đã biết có thể xử lý được, hoàn toàn không phải vấn đề quan trọng gì.
Đừng nói là Hạ Phương, ngay cả Sở Lâm Xuyên cũng không thể nghe tiếp được nữa, anh ấy cau mày nói: “Lệ Minh Nhã, cô giữ sếp Phương ở lại bằng mọi giá, chỉ để hỏi những vấn đề này thôi sao?”
Vẻ mặt của Lệ Minh Nhã khẽ đổi, Sở Lâm Xuyên tiếp tục nói: “Vì muốn giữ sếp Phương lại, cô cũng khá cố gắng đấy, ha, nhưng cô không cảm thấy làm vậy rất vô nghĩa sao? Hiện giờ ông cụ Tư vẫn còn đang nguy kịch, cô không đến thăm thì thôi, còn muốn giữ chân người khác, ngăn cản người khác đến đó. Năm xưa, ông cụ đã uổng công yêu thương cô rồi.”
Lệ Minh Nhã cũng không hề tức giận, dù sao cô ta đã đạt được mục đích của mình, mặc kệ Sở Lâm Xuyên muốn nói gì thì nói, chỉ cần cô ta có thể khiến Hạ Phương phải trả giá, bị Sở Lâm Xuyên mắng vài câu thì có sao chứ?
“Sở Lâm Xuyên, tôi là khách hàng, tôi bỏ ra hai trăm triệu để đặt thiết kế riêng một bộ váy ở công ty của các anh, như vậy cũng không thể hỏi một số vấn đề mà tôi lo lắng hay sao? Đây là thái độ của các anh đối với khách hàng sao?”
Sở Lâm Xuyên thật sự muốn tát chết Lệ Minh Nhã, người phụ nữ này quả thực vô lý.
Ngặt nỗi, dựa vào tư cách khách hàng của cô ta, anh ấy không thể nào bác bỏ.
Sở Lâm Xuyên rất tức giận.
Hạ Phương khẽ giơ tay lên, ra hiệu cho Sở Lâm Xuyên bình tĩnh đừng nóng vội, cô mỉm cười, kiên nhẫn nhìn Lệ Minh Nhã một cách lạ thường: “Cô Lệ, rất xin lỗi, sếp Sở hiếm khi tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, có thể anh ấy không giỏi nói chuyện. Dù sao anh ấy cũng là người phụ trách trụ sở chính trong nước, cô là khách hàng VIP của LM chúng tôi, vậy nên anh ấy mới ngồi ở đây cùng ăn tối chung, nếu là khách hàng bình thường đều do các nhà thiết kế của chúng tôi trực tiếp tiếp đón, nếu có chỗ xúc phạm, xin hãy rộng lòng tha thứ.”
Lệ Minh Nhã liếc nhìn Hạ Phương, cô ta cứ cảm thấy thái độ của người phụ nữ này quá tốt, khiến trong lòng cô ta có chút lo lắng.
Nhưng Hạ Phương đã trúng thuốc của cô ta bỏ vào, cho dù cô có muốn giở trò gì đi nữa cũng không có cách nào, vì thế trong lòng cô ta cũng yên tâm hơn một chút.
“Vẫn là sếp Hạ phục vụ chu đáo, phải chăng những nhà thiết kế của các cô, vì để hoàn thành nhiệm vụ của mình, đối với bất kỳ khách hàng nào hay bất cứ lúc nào, cũng luôn có thể mỉm cười chào đón và hạ mình làm hài lòng họ à?”
Lời nói của Lệ Minh Nhã rõ ràng là đang giễu cợt Hạ Phương.
Sở Lâm Xuyên nghe thấy thế, cơn tức giận lại nổi lên.
Sắc mặt anh ấy tối sầm, sắp sửa nổi cơn thịnh nộ thì Hạ Phương lại mỉm cười: “Tôi không biết các nhà thiết kế của các thương hiệu khác như thế nào, nhưng các nhà thiết kế ở LM chúng tôi sẽ không bao giờ phải làm như thế. Dù sao LM cũng là thương hiệu lớn đứng đầu quốc tế, chúng tôi có rất nhiều khách hàng tiềm năng, trước giờ đều là khách hàng luôn lịch sự niềm nở đến chỗ chúng tôi đặt hàng thiết kế, họ sợ làm mất lòng các nhà thiết kế của chúng tôi để rồi không nhận được bộ trang phục như mong đợi...”
“Ồ?” Lệ Minh Nhã nhướng mày cười nói: “Vậy sở dĩ sếp Hạ khách sáo như vậy, thậm chí còn nịnh nọt tôi, là vì tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền?”
“Có lẽ vậy?” Hạ Phương khẽ mỉm cười, cũng không phản bác cô ta.