Có lẽ ông trời cũng đang giúp đỡ Tư Thành.
Ngay vào lúc anh không biết phải mở miệng nói thế nào thì điện thoại của Tư Thành vang lên.
Anh vốn định không nhận, tập trung suy nghĩ nên giải thích chuyện này với Hạ Phương ra sao.
Dù gì chuyện hồi trước lúc anh ở bộ đội là chuyện cơ mật, tuyệt đối không thể kể ra ngoài.
Mà thân phận của người kia lại càng tuyệt mật.
Nói cách khác, thân phận của mỗi người trong quân đội đều là bí mật.
Bọn họ chỉ biết danh hiệu ở trong đơn vị, hoàn toàn không biết thân phận ngoài quân ngũ của bọn họ là gì.
Quan trọng hơn, người kia vẫn là một cậu nhóc…
Nếu nói cho Hạ Phương biết lúc ấy anh chỉ thương xót cho một người đồng đội vô cùng quan trọng, có khi nào Hạ Phương sẽ nghĩ lầm anh có hứng thú với đàn ông không?
Dù cho anh có nói cho Hạ Phương biết chuyện này, cũng không có cách nào giải thích được thân phận của người kia một cách kỹ càng tỉ mỉ…
Là Tiêu Minh gọi điện thoại tới.
Tư Thành không nghe, anh ta lại gọi thêm một lần.
Tiêu Minh đi theo bên cạnh Tư Thành rất nhiều năm, anh ta vẫn biết trong tình huống nào mới nên gọi điện thoại liên tục thế này.
Đột nhiên gọi điện thoại liên tục cho Tư Thành, hiển nhiên là có việc gấp.
“Có thể là có việc gì gấp, anh nghe điện thoại trước đi, còn lại buổi tối chúng ta từ từ nói chuyện?” Hạ Phương lấy điện thoại di động của anh ra khỏi túi, đưa cho Tư Thành.
Tư Thành than nhẹ: "Được.”
Nói xong anh lại liếc mắt nhìn Hạ Phương đầy lo lắng: "Về sau nếu có bất kỳ nghi vấn nào em có thể hỏi thẳng anh, được không?”
Hạ Phương nhướng mày, không nói gì.
Tư Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Anh không muốn vì bất kỳ một hiểu lầm nào mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
Em không hỏi, anh không nói, hai người sẽ càng đi càng xa.
Mặc dù trước đây chưa từng yêu đương nhưng bọn họ vẫn hiểu được đạo lý này.
Hạ Phương cười nhéo mặt Tư Thành: "Hiểu rồi, cậu Thành, em không phải là loại người hẹp hòi thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”
Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cả hai yêu đương nghiêm túc, lần đầu tiên kết hôn, lần đầu tiên để ý tới các mối quan hệ xung quanh người mình quan tâm, ít nhiều cũng cần phải tìm hiểu, cọ xát làm quen.
Lúc này Tư Thành mới yên tâm nhận điện thoại, mở cửa phòng vệ sinh dắt Hạ Phương ra ngoài.
Lúc đi vào, quần áo hai người chỉnh tề, dáng vẻ đoan trang.
Lúc đi ra quần áo lại hơi lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ, đặc biệt là Hạ Phương, môi sưng lên rõ ràng.
Không cần nghĩ cũng biết, hai người bọn họ vừa mới làm gì trong phòng vệ sinh.
Hình ảnh đó kích thích Lệ Minh Nhã cực kỳ, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Vì cái gì chứ?
Rốt cuộc Hạ Phương này có điểm gì tốt?
Cô ta nhắc tới Lộc An An vốn để khiến Tư Thành và Hạ Phương xung đột, nhưng cuối cùng bọn họ không chỉ không làm ầm cãi vã, ngược lại tình cảm còn tăng lên một bước?
Lệ Minh Nhã tức giận đến mức đỏ cả mặt, cắn chặt răng, hận không thể tát cho mình một cái.
Nhưng nghĩ đến chuyện chuẩn bị xảy ra, cô ta lại thu hồi sự tức giận của mình, thay vào đó là một gương mặt tươi cười xán lạn.
“Chúc mừng Thiết kế trưởng Hạ, cuối cùng cũng thấu hiểu tiếng lòng với anh Thành, dứt bỏ trói buộc của quá khứ.”
Hạ Phương nhướn mày, không thèm để ý tới Lệ Minh Nhã.