"Báo cáo sếp", Tiêu Minh đẩy cửa đi vào văn phòng Tư Thành.
Thấy anh đang xử lý giấy tờ trên bàn, anh ta thấp giọng nói: “Số kim cương của bà chủ đã được đi rồi ạ”.
Tư Thành khẽ nhíu mày: “Ừ”.
Tuy số kim cương bên Hạ Phương đã đủ dùng rồi, nhưng...
Có kẻ dám to gan đụng vào đồ của vợ anh?
Tưởng Tư Thành này bốc hơi rồi chắc?
Thế là chỉ với một cú điện thoại đến Kinh Thành, số kim cương của Hạ Phương đã được thả ra.
Sau đó đương nhiên là gọi người đi chỉnh đốn phân cục nào đó ở Giang Lâm.
Dám âm thầm giữ kim cương của vợ anh lại, xem ra cũng không thiếu kết bè kết phái trong bóng tối.
Những người đó không đụng anh thì anh cũng lười đi quản, nhưng đụng vào Hạ Phương thì chẳng khác gì chạm vào vảy ngược của anh.
Tư Thành tuyệt đối không cho phép.
"Cục trưởng Đàm nói việc này có lẽ không chỉ có người nhà họ Lệ mà còn nhiều thế lực khác, có thể sẽ phức tạp”.
"Họ đang muốn xây thêm mấy tầng văn phòng đúng không? Bảo họ nhà họ Tư tài trợ thêm năm triệu, ai dính líu vào đều bất hết cho tôi”.
Chỉ cần dám ức hiếp vợ anh thì anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.
Bằng không chẳng lẽ lại để chúng nghĩ có thể trèo lên đầu lên cổ à?
Tư Thành khẽ nheo mắt, cất giọng lạnh lùng sắt đá: “Cử người theo dõi Lệ Minh Nhã”.
Không còn khống chế được kim cương, cô ta chắc chắn sẽ tìm nơi khác để xuống tay hòng ngăn cản Hạ Phương hoàn thành bộ lễ phục.
Chỉ cần Hạ Phương không thể giao hàng đúng hạn, cô ta sẽ kích động mạng xã hội để công kích cô.
Có lẽ đã chuẩn bị sẵn bài đăng chửi bới, chỉ cần đến đúng giờ hẹn mà Hạ Phương không mang ra được thành phẩm thì sẽ đăng đàn ngay.
Tư Thành sẽ không để họ được toại nguyện.
Anh cũng đã nghĩ đến cách khoan hãy lấy kim cương lại để tránh cho Lệ Minh Nhã làm chó cùng rứt giậu.
Nhưng anh lại biết người này, biết cho dù số kim cương có nằm tại đó thì cô ta cũng sẽ không chịu an phận.
Mà sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế, dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để ngáng đường Hạ Phương.
Thay vì để cô ta tác oai tác quái, chi bằng chủ động ra tay khiến họ rối loạn, sau đó giám sát chặt chẽ để không ai có thể động tay động chân gì.
Không ngoài dự đoán của Tư Thành.
Sau cuộc điện thoại với người chú, Lệ Minh Nhã trở về nhà, vẫn cảm thấy không yên lòng.
Thái độ của Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên ở LM ban nãy rất kỳ lạ.
Thoạt nhìn thì lo lắng bất an như thể đang cố gắng lấp liếm việc họ không thể hoàn thành đúng hạn, nhưng lại cố tình để cô tay hay.
Làm vậy là để cô ta thật sự tin họ không thể làm được, từ đó buông lòng phòng bị, cũng không ra tay theo cách khác?
Tuy số kim cương kia đã bị giữ lại, nhưng họ đã có thể tìm được một mẻ thì sao không thể tìm mẻ thứ hai?
Lệ Minh Nhã không tin năng lực của Hạ Phương, nhưng không dám hoài nghi Tư Thành.
Lấy rương kim cương bị cướp ở cửa sông Trừng làm ví dụ đi, đến giờ vẫn không biết đã đi đâu về đâu. Có người nói bị bên đảo Rồng lấy đi, nhưng sự thật là gì thì ai mà biết?
Lỡ như bị người của Tư Thành lấy đi rồi đưa cho Hạ Phương thì sao?
Lại còn vụ thợ dệt mất tích...
Đúng là do người của Lệ Minh Nhã làm ra, nhưng cô ta vẫn không yên tâm.
Luôn cho rằng Hạ Phương chắc chắn sẽ có động tác.
Bởi vì cô ta ỷ có chống lưng là Tư Thành thì làm sao có thể dễ dàng chịu thua?
Không được!