"Không phải không cho cô xem, mà lễ phục vẫn đang trong quá trình chế tác. Thời gian lại cấp bách, mọi sự quấy nhiễu đều có thể ảnh hưởng đến nó. Chẳng lẽ cô Lệ chỉ vì khăng khăng muốn đi xem mà ảnh hưởng đến công việc của công nhân, để rồi hai ngày nữa không có lễ phục mặc trong sinh nhật của mình?"
"Tôi chỉ đứng nhìn từ xa thôi", Lệ Minh Nhã vẫn cố chấp.
Hạ Phương lập tức nghiêm mặt: “Xin lỗi nhưng tôi không thể cho phép. Nếu cô Lệ tin tưởng chúng tôi thì hãy chờ tôi tại nơi này vào sáng ngày mai, chúng ta tiền trao cháo múc”.
Sống chết không cho mình đi xem thế này chắc là vì chưa lấy được kim cương chứ gì?
Lệ Minh Nhã hừ lạnh trong lòng. Để cô ta chống mắt lên xem những người này định giao sản phẩm thế nào khi không có số đá quý ấy trong tay đây.
Đang lúc cô ta vắt óc tìm cách tiếp tục gây khó dễ cho Hạ Phương thì Sở Lâm Xuyên hộc tốc chạy vào, vừa thở vừa la lên: “Sếp Phương! Không xong rồi!"
Hạ Phương nhìn lên, nghe anh ấy liến thoắng: “Ba thợ dệt tay nghề cao nhất trong xưởng, hai người bệnh nặng, một người không liên lạc được! Phải làm sao đây? Kim cương còn chưa tới nơi...”
Nhác thấy Lệ Minh Nhã có ở đây, Sở Lâm Xuyên lập tức ngậm miệng, sắc mặt hơi tái xanh.
"Anh nói vậy là sao hả? Các người còn chưa hoàn thành lễ phục của tôi à?", Lệ Minh Nhã bật dậy, cao giọng chất vấn.
Sở Lâm Xuyên ra vẻ chột dạ, liên tục xua tay: “Không phải, tôi đang nói đơn hàng khác. Lễ phục của cô ngày mai chắc chắn xong, cô yên tâm”.
Tuy nói vậy nhưng biểu cảm của anh ta lại không thuyết phục cho lắm.
Lệ Minh Nhã đanh mặt: “Anh nói dối. Tôi nghe rõ ràng anh nói không có thợ dệt kim cương, trừ lễ phục của tôi ra thì còn đơn của ai cần nhiều kim cương đến vậy?"
"Tôi có nói bao nhiêu đâu? Có một đơn hàng khác cũng đang cần kim cương thôi, cô nghĩ nhiều rồi", Sở Lâm Xuyên cắn răng lẩm bẩm: “Kim cương của cô còn đang ở đâu đâu...”
Giọng rất nhỏ, nhưng Lệ Minh Nhã cũng đã nghe được, bèn âm thầm đắc ý.
"Các người dám cam đoan giờ này ngày mai sẽ có hàng chứ?"
Hạ Phương nghiêm giọng: “Có hay không thì giờ này ngày mai cô Lệ sẽ biết thôi, đúng không?"
Lệ Minh Nhã hừ mùi: “Được, vậy tôi cho các người thêm một ngày. Làm không xong thì đừng trách tại sao tôi không khách khí”.
Tiễn cô ta đi rồi, Hạ Phương mới giơ ngón cái với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên diễn như thần!"
Lại là một ngày được sếp Phương khen! Anh chàng lập tức vui vẻ ra mặt.
"Đâu có, tại sếp Phương dạy giỏi đó he he...”
Tô Tử Ninh thấy vậy thì che miệng cười trộm, trong lòng cũng đang mong ngóng đến ngày lễ phục hoàn thành.
Một bộ trang phục xinh đẹp đến vậy chắc chắn sẽ vô cùng diễm lệ đấy nhỉ?
Cả ngày hôm đó luôn có người đi đi lại lại quanh kho hàng để tìm cách nghe ngóng tình hình.
Nhưng Hạ Phương đã có chuẩn bị từ trước nên họ đành trở về tay không.
Đến tối, Lệ Minh Nhã càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Lỡ như Hạ Phương thật sự làm được thì sao bây giờ?
Cô ta gọi điện cho chú mình để xác nhận xem thùng kim cương kia có còn bị giữ lại không, nghe được bên kia khẳng định chắc nịch mới dám thở phào.
Nào ngờ ông chú lại hỏi: “Nhã Nhã, nói thật cho chú nghe, người cháu muốn đối phó rốt cuộc là ai?"
Lệ Minh Nhã sửng sốt rồi nhanh chóng thêm mắm dặm muối kể lể về Hạ Phương, cuối cùng mới dỗi hờn: “Cô ta chỉ ỷ được anh Thành đối xử tốt mới vênh váo phách lối như vậy. Số kim cương này chắc chắn cũng do anh ấy tìm cho, bằng không cô ta có khả năng gì mà tìm được chứ?"
"Tư Thành à?", đầu dây bên kia nghiền ngẫm cười: “Chú nhớ Nhã Nhã hồi đó thích cậu ta lắm nhỉ, bây giờ còn thích không?"