Lâm Giang Vũ cắn răng, rõ ràng vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Phương cười nói: “Vì những người đó đã cấu kết với đảo Rồng từ lâu rồi”.
Lâm Giang Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao… Sao có thể được?”
Dù họ và các cơ quan khác không hợp nhau, nhưng thật ra lập trường lại rất giống nhau, đều là bảo vệ chính nghĩa.
Mà đảo Rồng là một thế lực xấu xa, sao bọn họ có thể…
“Có gì là không thể? Vì đối phó với đội bảo vệ, cậu cảm thấy có gì mà bọn họ không làm được? Hả…”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Phương trở nên lạnh lẽo: “Tôi sẽ bảo cấp trên nhanh chóng thông qua yêu cầu của chính phủ cửa sông Trừng, trong vòng nửa tháng văn kiện sẽ được ban bố, đến lúc đó cho mọi người nghỉ một tháng, muốn về nhà thì về, muốn đi du lịch thì đi. Một tháng sau lại tập họp”.
Họ bảo vệ cửa sông Trừng nhiều năm như thế, vất vả duy trì trật tự nơi này, để mọi thứ ở cửa sông Trừng khôi phục bình thường, che chở do nhiều người dân như thế.
Nhưng cấp trên lại bắt đầu thấy quyền lực của họ quá lớn, ảnh hưởng đến hành động của mình, bắt đầu có thái độ với họ.
Ha, chắc vì nhàn hạ quá lâu nên quên mất cửa sông Trừng trước đây như thế nào rồi nhỉ?
Nếu không nhờ có đội bảo vệ, sao cửa sông Trừng có thể yên ổn được như ngày hôm nay?
Nếu bọn họ cho rằng mình mới là chủ nhân của nơi này, muốn lấy lại quyền lực thuộc về bọn họ, trổ tài ở cửa sông Trừng, thể hiện tài năng và bản lĩnh của mình, vậy thì… cô sẽ cho bọn họ được như ý.
Dù sao nhanh nhất là một tháng, chậm nhất là nửa năm, bọn họ sẽ biết của sông Trừng không đơn giản như những gì bọn họ nghĩ.
Đến lúc đó bọn họ phải cầu xin cô quay lại.
Mà khoảng thời gian này, cô đã bảo Charles bắt đầu tuyển người.
Đợi thông báo rút lui của nhà nước gửi xuống có lẽ họ cũng đã tuyển người xong, sau đó cho người mới nghỉ ngơi một tháng rồi tập trung lại huấn luyện thêm mấy tháng.
Đợi cửa sông Trừng không chịu thêm được nữa sẽ đến lúc họ ra tay.
Nhưng lần này Hạ Phương sẽ không ra tay mù quáng như lúc trước nữa.
Nếu không mấy năm sau, đợi đội bảo vệ duy trì được hoà bình giống như bây giờ, mất đi tác dụng, những người đó vẫn sẽ cho rằng mình rất lợi hại, muốn vứt bỏ họ một lần nữa.
Đội bảo vệ của cô không phải cửa sông Trừng cần là đến, không cần thì dễ dàng đá bay đi.
Hạ Phương lại nói chuyện với Charles mấy câu, bảo anh ta chú ý động thái trong khoảng thời gian này của đảo Rồng, không có việc gì đừng chạy lung tung, gặp phải người của đảo Rồng, đặc biệt là Lăng Túc thì phải cố tránh đi, đừng để xảy ra va chạm.
Dù sao…
Lăng Túc mang một rương kim cương nhựa và đá đi như thế, chắc chắn đang rất tức giận.
Hạ Phương cho rằng cô và Tư Thành đã dạy dỗ gã một trận, chắc chắn gã sẽ chịu yên ổn một khoảng thời gian, ai ngờ tối qua lại chạy ra ngoài làm loạn, còn có thể cướp đồ, chứng tỏ họ ra tay chưa đủ mạnh.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác cũng chứng tỏ Lăng Túc rất ngoan cường, giỏi chịu đựng, không phải một kẻ dễ giải quyết.
Lần này bị cô trêu đùa, dù trên người gã còn bị thương, nhưng chắc chắn gã vẫn sẽ không bỏ qua, không gây chuyện với đội bảo vệ mới là lạ.
Sau khi cúp máy, Hạ Phương đang định lái xe về nhà thì thấy một bóng người quen thuộc từ phía xa đang lén la lén lút đi vào cửa LM.
Hạ Phương nheo mắt, bây giờ đã hơn tám giờ tối mà vẫn có người quay lại tăng ca à?
Không đúng!
Cô sa sầm mặt nhìn bóng người kia đi khuất ở sảnh lớn tầng một, sau đó lập tức lấy cái điện thoại cũ như cục gạch kia ra, tháo dỡ rồi lắp thành một laptop nhỏ, nhanh chóng thao tác.
Trên màn hình laptop nhanh chóng xuất hiện chín ô vuông hình ảnh camera giám sát của công ty.