Đêm đã về khuya.
Gió biển lồng lộng thổi mái tóc dài của Hạ Phương bay tán loạn.
Thành những sợi tơ hớp hồn Tư Thành.
Ánh trăng rải vầng sáng lên gò má cô, tô điểm thêm một tầng trắng trẻo mềm mại.
Nụ cười đơn thuần mang theo chút tinh ranh cùng dáng vẻ ung dung của cô khiến anh càng ngắm càng si mê.
Nhưng nhớ đến lời cô vừa nói, anh lập tức bày ra vẻ vô tội: “Ai bảo dám bắt nạt vợ anh? Làm thế đã là nương tay...”
Nói đến đây, sắc mặt anh lập tức sa sầm: “Nào ngờ tên đó lại còn không biết học khôn, dám cướp đồ của vợ...”
Hạ Phương buồn cười: “Tóm lại anh Thành định xử lý thế nào đây?"
"Giao cho Phương bảo bối nhé?"
Cô búng tay: “Vậy nhờ anh”.
Mất kim cương mà không chút nào u sầu, ngược lại còn thoải mái cười đùa với anh?
Ánh mắt Tư Thành hơi thay đổi: “Em định làm gì với cái rương kia?"
"Đương nhiên là...”, Hạ Phương vừa cười vừa nói thì thấy vẻ mặt đầy chờ mong của anh, bỗng dưng không muốn nói nữa.
Tầm mắt cô lưu luyến trên gương mặt điển trai kia, cuối cùng dừng lại ở đôi môi: “Anh muốn biết sao?"
Tư Thành nhướng mày, từ chối trả lời.
Hạ Phương vươn tay nắn cằm anh: “Hôn cái đi rồi em nói”.
Tư Thành có nằm mơ cũng không ngờ chiêu vốn chỉ có anh dùng với cô nay lại bị cô đem ra đối phó mình.
Đường đường là nam nhi thân cao tám thước mà lại bị con gái ghẹo.
Người ta lại còn là vợ mình.
Tư Thành bất giác cảm thấy... ngại?
Không, không hề.
Anh chỉ phấn khích đến muốn hét lên.
Lập tức nhào tới ôm chầm lấy Hạ Phương, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Hạ Phương: ...
Chỉ định ghẹo tí cho vui thôi mà, không cần phải nhiệt tình vậy đâu.
Cũng may bây giờ đang ở bên ngoài, chứ ở trong phòng thì... cô sẽ bị hành hạ thảm thương luôn.
Vất vả lắm mới kết thúc nụ hôn, Hạ Phương lại thấy Tư Thành cười gian: “Thế này đã đủ chưa? Chưa thì để anh...”
Cô lập tức bịt mồm anh lại: “Im đi”.
Cả ngày chỉ biết bắt nạt người ta!
Hạ Phương hờn dỗi trong lòng, bỗng cảm nhận được có âm thanh truyền đến trong nước, lập tức nheo mắt cảnh giác.
"Có người”.
Cứ tưởng tống cái rương đi là sẽ được an toàn, nào ngờ vẫn có người theo dõi họ sít sao.
Tư Thành nâng tay Hạ Phương lên hôn nhẹ: “Không sao, có anh ở đây”.
Thấy chiếc ca-nô từ xa đang đến, anh lại hỏi: “Bên đó để anh lo, em đi lấy đồ nhé?"
Hạ Phương nháy mắt: “Được, anh nhớ cẩn thận”.
Tư Thành gật đầu rồi nhảy xuống, không lâu sau đã có tiếng ẩu đả từ dưới vọng lên.
Hạ Phương thì lấy bọc hạt dưa anh đưa cho lúc trước ra cắn đến là hăng say.
Cho đến khi...
Năm phút sau, Tư Thành xử lý gọn ghẽ kẻ địch, bám lên thân thuyền thở phì phò như bễ. Thấy Hạ Phương ung dung ăn hạt dưa còn không thèm đổi tư thế, anh bèn phì cười: “Ngon không?"
Cô nuốt luôn hạt cuối cùng rồi phủi tay, nhăn nhở cười: “Không bằng khi được anh bóc cho”.