Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 39: Đồ nghèo hèn, nói ai thế hả?



Vô dụng?



Trong mắt Tư Thành hiện lên vẻ sắc bén, hai tay đút trong túi quần, trên khuôn mặt điển trai thu hút hiện lên nụ cười ngang tàn.



Tuy anh đang cười nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, khí thế u ám ập tới khiến Hạ Khánh Dương rùng mình.



Khi hoàn hồn lại, nét mặt Hạ Khánh Dương vô cùng khó coi.



Đây không phải nhân viên phục vụ của khách sạn ư?



Thế mà ông ta lại bị một tên nhân viên phục vụ khách sạn làm cho sợ hãi?!



Đáng buồn cười hơn nữa là tên phục vụ khách sạn này lấy đâu ra tự tin, dám dùng ánh mắt này để nhìn ông ta?



Khi ông ta đang định lên cơn thì nghe phó viện trưởng Tần ho khan một tiếng: “Mấy người hãy kiên nhẫn, có thần y Tiết ở đây, bệnh nhân sẽ không có chuyện gì đâu, những chuyện khác chờ ca phẫu thuật kết thúc rồi nói”.



Nói xong ông ta đeo khẩu trang lên, tỏ vẻ làm chuyện công, bước nhanh vao phòng phẫu thuật.



Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Hạ Khánh Dương sợ hãi sững sờ chốc lát, cảm thấy có một luồng khí chặn ở ngực, không trút ra thì không thoải mái.



Ông ta đen mặt, trừng mắt nhìn Tư Thành, gầm lên: “Nói cậu đấy, đồ vô dụng, cậu nhìn cái gì mà nhìn? Vợ mình ra ngoài bán thân để cứu mẹ mà cậu vẫn còn lảng vảng ở đây… ra vẻ hiếu thảo cho ai xem?”



Nói xong Hạ Khánh Dương càng tức tối hơn: “Cậu tưởng rằng Hạ Phương gả cho cậu vì thích cậu thật đấy à? Ha, nó chỉ vì chống lại tôi, vì không để bị tôi gả cho nhà họ Tư nên mới tìm đến cậu thôi. Cậu nghĩ mình là ai? Chờ nó chơi chán sẽ bỏ cậu bất cứ lúc nào thôi, đến lúc đó cậu chẳng là gì cả, còn ở đây trừng mắt với tôi nữa à?”



Hạ Oanh Oanh cũng cười, quan sát Tư Thành từ trên xuống dưới, khoanh tay trước ngực: “Trông cũng đẹp trai đấy chứ, bảo sao Tiểu Phương lại thích anh. Chỉ là… cậu vốn vì tiền nên mới đến với Hạ Phương, bây giờ sao phải đối đầu với tiền chứ?”



Hạ Oanh Oanh nói rồi nhìn Tư Thành với vẻ mập mờ: “Nói đi, Hạ Phương cho anh lợi ích gì? Nhà họ Hạ sẽ cho anh gấp đôi, chỉ cần anh rời xa Hạ Phương thôi”.







Chỉ cần người đàn ông này ly hôn với Hạ Phương là họ sẽ có cách gả Hạ Phương cho Tư Hạo Hiên.



Hạ Phương và Tiết Lan Hâm đều không nghe, không thể đột phá, nhưng người đàn ông nghèo này thì có thể.



Trước đây họ không tìm Tư Thành là vì họ không biết anh ở đâu, làm sao có thể tìm được, bây giờ đã gặp anh, đương nhiên Hạ Oanh Oanh sẽ không bỏ lỡ cơ hội.



Hạ Oanh Oanh mỉm cười quyển rũ, nháy mắt đưa tình nghịch ngợm: “Tôi nghĩ chắc chắn Hạ Phương chưa nói với anh về nhà họ Tư đúng không? Đúng thế, chính là nhà họ Tư giàu nhất Giang Lâm. Con bé được cậu chủ nhỏ nhà họ Tư để mắt, sắp gả tới nhà họ Tư làm mợ chủ rồi, anh có biết không?”



“Bây giờ anh cưới con bé là cướp người của cậu chủ nhỏ nhà họ Tư. Cậu chủ nhỏ nhà họ Tư có thân phận thế nào? Anh có thân phận thế nào? Anh cảm thấy, nếu cậu chủ nhỏ nhà họ Tư tìm được anh, anh sẽ có kết cục thế nào?”



Hạ Oanh Oanh vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, lười biếng đưa tay vỗ ngực Tư Thành: “Điều kiện của anh tốt thế này, hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng bỏ lỡ tương lai tươi sáng. Dù sao anh và Tiểu Phương cũng quen nhau chưa lâu, không có tình cảm… A…”



Hạ Oanh Oanh còn chưa nói xong đã khẽ kêu lên một tiếng, đập người vào bức tường bên cạnh.



Mà tay của cô ta còn không chạm được vào quần áo của Tư Thành đã bị anh dễ dàng né tránh, sau đó anh đá nhẹ một cái khiến cô ta mất trọng tâm, đập vào tường…



Mặt Hạ Oanh Oanh đập vào tường, lớp phấn trên mặt để lại dấu vết rõ ràng trên tường.



“Oanh Oanh, con không sao chứ?”, Triệu Lệ Chi sợ tái mặt, vội đỡ Hạ Oanh Oanh dậy, thấy trán cô ta sưng đỏ, mũi tẹt không nói, còn chảy máu mũi.



Triệu Lệ Chi đen mặt lườm Tư Thành: “Đồ nghèo hèn kia, cậu dám ra tay với con gái tôi?”



Nói xong bà ta lao tới muốn động tay động chân.



Tư Thành lùi lại hai bước, trên khuôn mặt quyến rũ có vẻ mỉa mai: “Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi ra tay? Cần tôi cho bà xem camera giám sát không?”



Camera giám sát?!



Hạ Khánh Dương vừa rồi còn đầy tức giận, ngẩng đầu lên phát hiện quả thực có camera giám sát đang hướng về phía mình từ phía sau, ông ta lập tức hoảng sợ.



“Xem thì xem, sao, cậu không ra tay mà con gái tôi lại tự ngã được à?”, Triệu Lệ Chi không phục, vẫn muốn cãi lý với Tư Thành, nhưng bị Hạ Khánh Dương kéo lại.



“Dù sao Oanh Oanh cũng là chị của cậu, phép lịch sự và giáo dục của cậu đâu?”, Hạ Khánh Dương đổi chủ đề, sầm mặt nói: “Quả nhiên là xuất thân từ gia đình nhỏ, mặc thì cũng ra gì đấy, nhưng không che giấu được sự nghèo khó từ trong máu của cậu đâu. Lập tức xin lỗi con gái tôi ngay!”



Camera giám sát? Đó là thứ tuyệt đối không thể xem, ít nhất là không phải bây giờ.



Nếu không, chẳng phải cuộc trò chuyện riêng tư giữa ông ta và phó viện trưởng Tần sẽ bị lộ sao?



Xem ra ông ta phải phó viện trưởng Tần giải quyết camera giám sát mới được.



Tư Thành lười biếng nghiêng đầu, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên vẻ trào phúng: “Ừm, nói đúng lắm, xuất thân từ gia đình nhỏ, cho dù gà chó có lên trời thì cũng không che giấu được sự nghèo khó từ trong máu”.



Hạ Khánh Dương giận đỏ mắt, tức tối quát lên: “Cậu có ý gì hả? Đồ nghèo hèn, nói ai thế hả?”



Hạ Khánh Dương giận đùng đùng đưa tay đẩy Tư Thành, miệng vẫn lải nhải: “Không tự nhìn vào nước tiểu xem mình có cái nết thế nào mà cũng dám ở đây ném đá giấu tay với tôi hả, cậu có xứng không? Xem tôi có giết chết cậu không… A, đau, đau…”



Tay của Hạ Khánh Dương vừa chạm vào áo Tư Thành đã bị Tư Thành trở tay nắm lấy, anh vặn mạnh một cái, ông ta đau đớn ngoác miệng, la lên oai oái.



Tư Thành buông tay, Hạ Khánh Dương ngã vào lòng Triệu Lệ Chi, bàn tay bị Tư Thành túm đã vô lực buông thõng, không thể cử động.



“Tay, tay của tôi, tay của tôi…”, Hạ Khánh Dương hoảng sợ, lo lắng hét lên: “Đồ nghèo hèn, cậu dám bẻ tay tôi? Cậu, cậu chán sống rồi đúng không?”



Tư Thành cười quyến rũ: “Tay ông mọc ở trên người chỉ để trang trí và đánh người thì bẻ đi cho đỡ phiền”.



“Cậu còn dám thừa nhận à? Được, được lắm! Tôi cho cậu một phút, lập tức nối lại tay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Hạ Khánh Dương đau tới mức toát mồ hôi, liên tục thốt ra những lời cay nghiệt.



“Cũng không phải là không thể”, nói rồi anh cầm tay Hạ Khánh Dương vừa kéo vừa đẩy vừa vặn.



Chỉ nghe một loạt tiếng “rắc rắc” vang lên, Hạ Khánh Dương một lần nữa hét thảm như heo bị chọc tiết, nước mắt đau đớn trào ra.







Lúc này Hạ Phương vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật chiến đấu với tử thần.



Cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc, Hạ Phương nhìn phó viện trưởng Tần tự tay khâu vết thơng cho mẹ mình, khóe miệng xinh đẹp cong lên thành một nụ cười âm trầm.



Cô không rời đi hay ngăn cản phó viện trưởng Tần, chỉ yên lặng đứng nhìn ông ta thao tác.



Phải nói rằng là bác sĩ khâu vết thương giỏi nhất bệnh viện này, động tác của phó viện trưởng Tần rất thuần thục, hoàn hảo.



Ừm, nếu cố gắng thêm vài năm nữa là có thể sánh ngang với Hạ Phương.



Kỹ thuật giỏi như vậy, ở thành phố Giang Lâm cũng có thể coi là nhân tài.



Nhưng sắc mặt Hạ Phương ngày càng lạnh lùng và u ám hơn.



“Phó viện trưởng Tần là bác sĩ khâu vết thương giỏi nhất bệnh viện chúng ta phải không?”, Hạ Phương đột nhiên lên tiếng.



Viện trưởng Triệu lau mồ hôi, nghi hoặc nhìn Hạ Phương: “Đúng thế thần y Tiết, cô xem có chỗ nào cần cho lời khuyên không?”



Hạ Phương nheo mắt, bước nhanh tới bàn phẫu thuật, nắm lấy tay cầm kim của phó viện trưởng Tần, bóp mạnh, mọi người nghe thấy một tiếng “rắc”…



Đó là tiếng gãy xương cổ tay…




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv