“Trước khi thuê bọn họ anh không điều tra à?”, sắc mặt Hạ Phương hơi khó coi.
Đều do cô khoảng thời gian này quá bận rộn nên quên mất chuyện Trần Lâm Phỉ, không cho người điều tra rõ về những người mẫu này.
Cũng may dù xảy ra chút sự cố nhỏ, nhưng Trần Lâm Phỉ vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, người mẫu bên cạnh cũng nhanh trí xoay một vòng tại chỗ, vừa giúp bản thân đứng vững lại vừa thể hiện một chút.
Sau đó cô ta đứng vững tiếp tục đi về phía trước, thành công xoay chuyển tình huống trước đó.
So sánh với nhau thì biểu hiện của Trần Lâm Phỉ khi nãy rõ ràng thấp hơn không chỉ một cấp bậc, cố gắng sửa lỗi lại càng dễ nhìn ra sai sót hơn.
Sở Lâm Khôn cũng nhìn thấy tình huống này, cậu ta sa sầm mặt: “Thông tin của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, dù có mấy người vào được nhờ quan hệ nhưng cũng đã thông qua kiểm tra của chúng tôi, đều có năng lực”.
Nói xong, cậu ta nghiến răng: “Xem ra là do tôi sơ suất, có lẽ sát hạch lần đó có gì mờ ám, tôi sẽ xem xét và điều tra sâu hơn”.
Hạ Phương gật đầu: “Vất vả cho sếp Khôn rồi”.
Với bản lĩnh đó của Trần Lâm Phỉ, đừng nói là toàn cầu, e rằng ở giới người mẫu trong nước cũng chưa chắc đủ tư cách, chỉ có chút danh tiếng ở Giang Lâm mà thôi.
Người thế này có thể tham gia vào show biểu diễn của LM, e rằng là người chống lưng khá mạnh.
Sở Lâm Khôn phụ trách nghiệp vụ, không hiểu những chiêu trò này là rất bình thường.
Hơn nữa nếu không vì Hạ Phương chuyên nghiệp, trùng hợp còn quen Trần Lâm Phỉ thì cũng không thể nhận ra cô ta có vấn đề được.
Đương nhiên quan trọng nhất là Trần Lâm Phỉ catwalk không chuyên nghiệp cũng không sao, nhưng cô ta còn có sai sót, đây mới là vấn đề chí mạng nhất của cô ta.
Nhớ đến chuyện lúc trước cô điều tra được Trần Lâm Phỉ hãm hại Lucy Mộ Dung, Hạ Phương nheo mắt, môi hơi cong lên, vẫy tay với Sở Lâm Xuyên đang bận rộn.
Sở Lâm Xuyên vội vàng tiến lên, cho rằng Hạ Phương có chuyện gì quan trọng cần dặn dò.
Ai ngờ anh ấy đến gần thì nghe thấy Hạ Phương nói một câu bên tai mình: “Sếp Xuyên, còn nhớ chuyện xảy ra hôm sinh nhật Lucy không?”
Lúc đầu Sở Lâm Xuyên còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác nhìn Hạ Phương.
Sau đó thì thấy Hạ Phương nở một nụ cười sâu xa, chỉ Trần Lâm Phỉ đang làm dáng trên sân khẩu: “Đây là ân nhân ghép đôi cho hai người đó, anh xem có cần tìm thời gian cảm ơn người ta không?”
Hạ Phương không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Sở Lâm Xuyên và Lucy Mộ Dung.
Mọi người đều là người trưởng thành, cô tin nếu Lucy Mộ Dung không thể xử lý ổn thoả thì sẽ nói với cô.
Còn Sở Lâm Xuyên, anh ấy có thể quản lý tốt một công ty lớn như thế, có lẽ EQ sẽ không quá thấp nhỉ?
Hạ Phương có chừng mực, nói xong thì nghiêng đầu kề sát vào tai Tư Thành, bắt đầu nói nhỏ với anh, chỉ còn lại Sở Lâm Xuyên vừa hiểu ra đứng ngây người, một lúc lâu sau đó mới hoàn hồn.
Sếp Phương biết rồi?
Chuyện ngày đó, cô…
Cô có ghét anh ấy không?
Sở Lâm Xuyên cảm thấy tim đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm không nói nên lời.
Nếu người nọ là ai khác thì không sao, nhưng đó lại là bạn thân của sếp Phương…
Đáng sợ hơn là nếu chỉ mỗi lần đó còn được, nhưng tối hôm qua anh ấy lại…
Nhớ đến tối qua, mặt Sở Lâm Xuyên lập tức đỏ lên, trong mắt tràn đầy sự giận dữ, anh ấy cắn răng cúi đầu, ủ rũ rời đi trong lúc Hạ Phương không chú ý.
Nếu lần đầu là anh ấy không thể khống chế bản thân làm ra chuyện quá đáng với Lucy Mộ Dung, thì tối qua là bị Lucy Mộ Dung đang tỉnh táo làm loạn…
Anh ấy là một người đàn ông, lại bị một người phụ nữ…
Đương nhiên là anh ấy không phục, một khi không phục thì sẽ bắt đầu đánh trả, hậu quả là sau khi tỉnh lại nhìn thấy một tờ giấy của Lucy Mộ Dung, bên dưới còn có một trăm tệ, viết là: Biểu hiện tạm được, đây là tiền boa.