Hạ Phương vốn không muốn để ý, nhưng Lục Trí Vân này lại muốn động vào mẹ của cô...
Lại còn uy hiếp Hạ Phương, đúng là tự tìm chết.
Bởi vậy sau khi xác định mẹ đã an toàn, Hạ Phương đã gửi số phòng của Hạ Dịch Chi cho Lục Trí Vân. Nếu như anh ta đã không biết phải trái, vậy để cô cho anh ta biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
"Cho nên mình chưa bao giờ nương tay với loại keo da chó này". Hạ Phương khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như băng.
Hạ Phương vốn muốn cho hai tên đàn ông đáng ghét kia gian díu với nhau, quay lại video uy hiếp, sau này chắc chắn hai tên này sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng cô không ngờ là đêm hôm đó, sau khi thuốc phát tác, Hạ Lâm Dịch lại trai gái đều ăn, ngủ luôn với Lục Trí Vân.
"Hai kẻ này kinh quá đi!"
Nhìn hình ảnh trong video, Lucy Mộ Dung trợn tròn mắt.
Hạ Phương vô cùng xấu hổ, vội tắt video đi, lưu đoạn đầu video rồi lập tức xóa đoạn video giám sát, sau đó đưa Lucy Mộ Dung rời khỏi quán bar.
"Má ơi, vở kịch hôm nay tuyệt quá đi! Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai tên kia đang đại chiến ba trăm hiệp ở bên trong, mình lại vô cùng kích động, ha ha ha...", Vừa rời đi, Lucy Mộ Dung còn không thôi kích động.
"Mình chỉ nghĩ cậu tìm cho anh ta một người phụ nữ nặng trăm cân đã là rất ngoan độc rồi, không ngờ cục cưng cậu lại còn ác hơn, ha ha ha... Quả nhiên, đồng tính mới là tình yêu đích thực, yêu phụ nữ chỉ là bất đắc dĩ..."
Vừa nói, hai người đi tới cửa thang máy, cửa vừa mở ra, hai người ngẩng đầu, thấy Tư Thành và Sở Lâm Xuyên đang ở bên trong.
Á!
Lucy Mộ Dung còn chưa nói xong, nên lời cứ mắc lại như vậy.
Họ, bọn họ, sao họ lại ở đây...
Không phải, vừa rồi họ đã nghe được bao nhiêu?
Đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Sở Lâm Xuyên uống say, Tư Thành đang bực bội đỡ anh ấy vào quán bar.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy lại gặp Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, đáng sợ hơn là, anh còn nghe được gì đó?
Đồng tính mới là tình yêu đích thực?
Tư Thành không ngừng liếc qua Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, lại nghĩ tới mình đang đỡ Sở Lâm Xuyên thì gần như vô thức buông lỏng tay.
"Ối...", Sở Lâm Xuyên đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể lảo đảo đụng vào vách tường.
Anh ấy vội đỡ tường mới không bị ngã xuống.
Anh ấy đã uống say, hơi bất mãn trách: "Anh, anh hai, anh thô lỗ thế làm gì?"
Lời này khiến Tư Thành nhíu mày càng sâu hơn, đôi mắt quyến rũ liếc Sở Lâm Xuyên đầy ghét bỏ, nói với Hạ Phương: "Ông chủ của em kém quá, uống chút rượu đã không biết mình là ai rồi".
Hạ Phương sờ mũi, cười nói: "Không biết uống rượu cũng không sao, năng lực làm việc tốt là được, nếu không sớm muộn em cũng xử anh ấy".
Nghe vậy, Sở Lâm Xuyên lập tức tỉnh táo hơn vài phần, kích động ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phương, ngọng nghịu nói: "Phương.. sếp Phương, cô, tôi, tối nay không, không trách tôi được, là, là anh hai chuốc rượu tôi. Tôi, tôi bình thường không uống nhiều như vậy đâu. Cô yên tâm, tôi tuyệt, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc".
Hạ Phương khóe miệng cứng đờ: "Vậy thì tốt, đi nghỉ ngơi đi, sắp tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới rồi, đừng gây chuyện đó".
"Sếp Phương yên tâm đi, tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt, tốt công việc". Nói xong, anh ta khoác tay lên vai Lucy Mộ Dung: "Đúng không, cô bé, đi thôi, anh hai và, và chị dâu không rảnh đâu, cô đỡ tôi đi nghỉ ngơi đi".
Lucy Mộ Dung đẩy mạnh Sở Lâm Xuyên ra, nhưng không ngờ tên này sau khi uống rươu vào sức lực lại lớn như vậy, cô đẩy mãi vẫn không thoát ra được, không vui nói: "Sở Lâm Xuyên, anh làm gì vậy? Buông tay!"
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, bảo cô đỡ tôi đi nghỉ ngơi thì ngoan ngoãn đỡ đi. Hôm nay tâm trạng gia tốt, bằng không cô cho rằng cô có thể có vinh hạnh đưa gia về phòng sao?" Nói xong, Sở Lâm Xuyên ôm chặt bả vai Lucy Mộ Dung, trọng lượng nửa người đều đè lên người cô, sống chết không chịu buông tay, ép cô đi về phía trước.
Lucy không đẩy Sở Lâm Xuyên ra được thì hơi nóng nảy, hét lớn: "Sở Lâm Xuyên, anh tên biến thái này buông tôi ra, còn táy máy tay chân nữa tôi sẽ kiện anh tội sàm sỡ".