"Cách cô báo đáp cho công ty cũng đặc biệt đấy", Hạ Phương cười, giọng nói lười biếng mang theo ý nghĩa sâu xa.
Cố Vân Lý giật giật khóe miệng: "Tôi không hiểu sếp Phương nói vậy là có ý gì..."
"Cô rõ ràng không dám thừa nhận", Hạ Phương chống cằm, hơi nheo mắt lại: "Cho cô mấy giây suy nghĩ kĩ lại một lượt đấy, cô muốn tự mình nói hay để tôi giúp cô nói?"
Cố Vân Lý há miệng, muốn biện bạch gì đó, nhưng đối diện với cặp mắt sâu thẵm tựa như nhìn thấu được tất cả của Hạ Phương, cô ta vốn định tuôn ra một trang lời giải thích, nhưng lại chẳng thể nói thành lời được câu nào.
Sở Lâm Khôn hừ lạnh: "Tốt nhất cô nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả".
Cố Vân Lý siết chặt vạt áo của mình, hơi thở trở nên dồn dập, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô ta biết Sở Lâm Khôn và Hạ Phương tìm mình vào lúc này thì chắc chắn đã biết được mọi chuyện rồi.
Mấy ngày qua cô ta vẫn luôn rất bất an, ngày nào đi làm cũng như hồn vía trên mây, nơm nớp lo sợ.
Vừa sợ Sở Lâm Khôn phát hiện ra cô làm bậy rồi tới tìm cô chất vấn, vừa ra sức nghĩ lời giải thích làm sao rửa sạch được tội lỗi của bản thân.
Nhưng đợi hai ngày, chỉ đợi được Amphile ngã xuống, LM và Can lấy lại thanh danh, còn lãnh đạo công ty lại chưa từng đến tìm cô ta.
Cô ta vừa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem như bản thân đã an toàn.
Không ngờ chưa quá nửa ngày, cô ta đã bị gọi lên văn phòng rồi.
Cô ta biết lần này mình chắc chắn không thể trốn thoát, vì thế thứ duy nhất cô ta có thể làm là cố gắng giảm bớt tội trạng của mình, để bản thân có thể được tiếp tục ở lại LM...
Vậy nên sau khi giãy dụa vài giây, Cố Vân Lý bỗng nhiên đứng dậy, quay sang cúi gập người với Sở Lâm Khôn và Hạ Phương, giọng nói run rẩy: "Sếp Phương, sếp Khôn, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi... Tôi, tôi thật sự không cố ý..."
Cố Vân Lý còn chưa nói hết lời, nước mắt đã chảy ra.
Đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Hạ Phương, cô ta vô lực quỳ sụp xuống đấy: "Ngày, ngày đó tôi chỉ là bất cẩn nhặt được bản hợp đồng sếp Khôn làm rơi. Tôi đã định gọi sếp Khôn để trả lại, nhưng cửa thang máy đã đóng. Lúc đó tôi cũng không định nhìn đâu, chỉ là thoáng cúi đầu thì thấy mặt bìa của nó quá chấn động, vậy nên..."
"Vậy nên trước khi trả lại sếp Khôn tôi không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm rồi gửi cho bạn thân xem, rồi cảm thán với cô ấy là Can sắp đến LM làm việc rồi vân vân. Tôi, tôi có lịch sử trò chuyện ở đây để chứng minh với mọi người..."
Cố Vân Lý nói xong còn lấy điện thoại ra đưa cho Sở Lâm Khôn và Hạ Phương.
Hạ Phương không hề đoán sai, bạn tốt trong lời Cố Vân Lý chính là chị gái thân yêu của cô - Hạ Oanh Oanh.
Trong lịch sử trò chuyện, Cố Vân Lý kích động gửi một hình trang bìa cho Hạ Oanh Oanh, rồi bấn loạn cảm thán bảo Can sắp tới LM làm việc rồi, tương lai anh ấy chắc chắn sẽ một bước lên mây, nâng cao vị thế của bản thân.
Nhưng Hạ Oanh Oanh ở bên kia chỉ cười khẩy: "Hình như gần đây đang có ồn ào Can mâu thuẫn với Amphile đúng không? Cậu nghĩ lúc này anh ta tới LM là chuyện tốt hả?"
Cố Vân Lý đáp lại: Tại sao lại không? Amphile tự làm bao nhiêu chuyện phi lí như vậy, đổi lại mình là Can cũng sẽ chọn rời khỏi Amphile để đến với bầu trời rộng lớn hơn là LM. Can là một nhà thiết kế xuất sắc, lại gặp phải công ty quản lý ác độc như Amphile, quả thật là quá lãng phí. Vẫn là LM của chúng mình tốt hơn.
Hạ Oanh Oanh: Không phải đâu Vân Lý, lúc nào Can rời khỏi Amphile đến với LM cũng đều không sao cả. Nhưng hiện tại thì không được, cậu xem đi, anh ấy vừa mới vạch trần bộ mặt thật của Amphile, chuyện này còn chưa xử lý xong mà đã kí kết với LM, cậu thấy người ngoài sẽ nghĩ gì về Can và LM?
Cố Vân Lý: Ý của cậu là vì chuyện này mà bọn họ sẽ hoài nghi chúng mình đã sớm cấu kết với Can, liên thủ với nhau để hại Amphile?
Hạ Oanh Oanh gật đầu: Đúng vậy, cậu không cảm thấy kì lạ à? Can hợp tác với LM cũng đã một hai năm nay, tại sao sớm không vạch trần, muộn không vạch trần, lại cứ phải vạch trần ngay trước đêm kí hợp đồng với LM?
Cố Vân Lý nghi ngờ hỏi lại: Ý của cậu là có thể Can này có vấn đề?
Hạ Oanh Oanh: Rất có thể là vậy, cậu tốt nhất nên nhắc nhở lãnh đạo phía cậu một chút, bảo bọn họ nhớ cân nhắc kĩ lại.
Cố Vân Lý: Không được, chuyện này là thông tin mật, công ty còn không thông báo cho nội bộ, lãnh đạo đã làm vậy thì chắc hẳn là đã có chủ ý riêng của họ, mình thấy chưa chắc là như cậu nghĩ đâu.
Hạ Oanh Oanh nhíu mày: Thôi hay để mình nghĩ cách giúp cậu thử, để xem Can này rốt cuộc có phải là người tốt hay không?
Cố Vân Lý: Cậu định làm gì? Mình nói trước là bức ảnh này không thể truyền ra ngoài được đâu đấy, mình tin cậu nên mới chỉ nói với một mình cậu thôi.
Hạ Oanh Oanh: Đừng lo, mình tự có chứng mực của mình, cậu cứ yên tâm làm việc đi, còn lại cứ giao cho mình.