Anh nắm chặt tay cô, cong môi nở một nụ cười đẹp trai: “Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi, dù sao với nhan sắc chết tiệt này của anh thì có muốn khiêm tốn cũng không được, hầy”.
Hạ Phương bị anh chọc cười, không nhịn được bật cười: “Anh Thành mặt dày như thế, cấp dưới của anh có biết không?”
“Em biết quá nhiều rồi”, Tư Thành nói xong thì bỗng cúi đầu kề sát bên tai Hạ Phương, cắn tai cô cất giọng mập mờ.
“Tối nay phải nghĩ cách hối lộ em mới có thể chặn miệng em lại”.
Hạ Phương không khỏi trợn mắt nhìn anh, cô không hề biết dáng vẻ hờn dỗi của mình thu hút đến mức nào.
Tư Thành và Hạ Phương vừa ngồi xuống, còn chưa lên món, điện thoại bỗng dưng reo lên, là Tô Tử Ninh gọi đến nói Lệ Minh Nhã đến, nói muốn gặp cô.
Hạ Phương nhíu mày: “Để cô ta đợi, tôi ăn cơm xong sẽ về”.
Hạ Phương vừa dứt lời, Lệ Minh Nhã đã giật lấy điện thoại của Tô Tử Ninh, phách lối hô to: “Hạ Phương, đây là thái độ phục vụ của cô đó à? Đừng quên tôi đã bỏ ra hai trăm triệu để mua thiết kế của cô, không phải tiêu tiền đi chịu tội!”
Hạ Phương lười biếng dựa vào ghế nhìn nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn lên, cười khẽ: “Cô Lệ, tôi cũng đã nói là tối nay tôi không rảnh, ngày mai xem bản thiết kế sẽ tiện hơn, nhưng cô nôn nóng, vội vã muốn xem bản thiết kế tôi cũng có thể hiểu, tôi đã bảo trợ lý chuẩn bị trà bánh rồi, cô nghỉ ngơi một lát trước, tôi dùng bữa xong sẽ về, được chứ?”
“Ha, cô nói chuyện nghe hay thật đấy, cô đối xử với khách hàng cao cấp là tôi như thế không sợ tôi rời đi sao?”
Hạ Phương cười: “Nếu cô Lệ muốn làm thế thì đã không đến tìm tôi thiết kế, đúng không?”
Rõ ràng Lệ Minh Nhã đến để gây chuyện, cố ý làm khó cô.
Kịch hay của cô ta còn chưa bắt đầu, sao có thể đánh trống lui quân vào lúc này được?
Hạ Phương chắc chắn dù mình có lấy lòng Lệ Minh Nhã thế nào, cô ta cũng sẽ không dễ chịu với mình, cũng biết mình có lạnh nhạt thì cô ta vẫn sẽ làm khó mình như thế, nếu làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến oán hận của Lệ Minh Nhã với cô thì cô cần gì phải khiến bản thân để hùa theo ý cô ta chứ?
Cúp máy, Hạ Phương tao nhã nâng tách trà lên, uống một ngụm nước trà.
Sau đó nghe Tư Thành nói: “Lát nữa anh trở về tăng ca cùng em”.
Hạ Phương cười khẽ: “Không sao, không cần đâu, anh chỉ cần làm việc của anh là được”.
“Tối nay anh rảnh, chỉ muốn đi với em thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em”.
Hạ Phương biết Tư Thành lo lắng cho cô, sợ Lệ Minh Nhã cố ý làm khó cô, cũng muốn cùng cô đi tăng ca.
Hạ Phương thầm thấy ấm áp, đồng thời cũng áy náy vì sự lạnh nhạt và đề phòng của mình với Tư Thành trong khoảng thời gian qua, cho nên cũng dịu dàng với Tư Thành hơn.
Không chỉ gắp thức ăn cho anh còn đưa đến miệng anh, khiến đôi mắt của Tư Thành càng trở nên sâu thẳm hơn.
“Anh có thể tăng ca cùng em, nhưng dù lát nữa xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, được chứ?”, trên đường về, Hạ Phương chợt nói.
Cô nghiêm túc nhìn Tư Thành, dáng vẻ nghiêm nghị đó khiến người ta không thể từ chối.
Tư Thành khẽ thở dài: “Được”.
Điều kiện tiên quyết là Lệ Minh Nhã đừng giở trò, nếu không…
Vì bảo vệ vợ, anh sẽ chọn quên mất lời hứa của mình
Lúc về đến công ty đã là hơn sáu giờ.
Lệ Minh Nhã đã đợi hơn nửa tiếng, mất kiên nhẫn từ lâu.
Đang nổi giận với Tô Tử Ninh.
Tô Tử Ninh cũng là một người nhẹ nhàng, vẫn cư xử một cách bình tĩnh, từ đầu đến cuối không tranh cãi với Lệ Minh Nhã.
Nhưng Lệ Minh Nhã cũng không nhờ đó mà bỏ qua cho Tô Tử Ninh, gây chuyện đủ mọi kiểu, thậm chí còn làm ầm ĩ trong công ty.
Sáu giờ tối, trong công ty vẫn còn khá nhiều người chưa tan làm, nghe thấy âm thanh bên này, không ít người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Ai không biết chuyện nhà thiết kế trưởng của họ nhận một đơn hàng giá trị cao chứ?
Người có thể tiêu nhiều tiền để mua một bộ lễ phục như thế chắc chắn không dễ phục vụ.
Khi nãy nghe người bên phòng thư ký nói chị gái hai trăm triệu kia tới, dáng vẻ hung hăng và vênh váo, vừa nhìn đã biết là khó tính.
E rằng là đến gây chuyện với Hạ Phương.
Chị gái hai trăm triệu là biệt danh người trong công ty đặt cho Lệ Minh Nhã, người có thể bỏ ra nhiều tiền để mua một bộ lễ phục cũng không nhiều, càng không thể tồn tại ở Giang Lâm, Lệ Minh Nhã có thể nói là người đầu tiên, không đặt cho cô ta một biệt danh bá đạo một tí thì quá có lỗi với sự giàu có của cô ta.
Lúc này, phòng làm việc của Hạ Phương lại truyền tới tiếng ồn ào, càng khiến những người đang hóng hớt bên ngoài chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình hơn.
Đúng là chị gái hai trăm triệu kia đến để gây chuyện.
Bọn họ đã nói rồi mà, đơn hàng mấy chục triệu của bà Lưu lúc trước đã khó khăn như thế, e rằng người này cố ý nhằm vào Hạ Phương.