Nhìn chữ ký của Tiết Lan Hâm trên giấy trắng mực đen, Hạ Khánh Dương kích động cười to: “Ha ha ha, rất tốt, ha ha… Tiết Lan Hâm, bà cũng có ngày hôm nay sao, ha ha, không phải có chết cũng không chịu bán nhà sao? Cuối cùng vẫn không nỡ vứt bỏ Hạ Thị? Ha ha…”
“Nhưng bà có cố gắng hơn nữa thì thế nào? Hạ Thị là của tôi, chứ không phải là thứ để bà chứng minh năng lực của mình, nó là của tôi!”
Nhìn dáng vẻ điên rồ của Hạ Khánh Dương, Triệu Lệ Chi càng kiên định với suy đoán lúc trước của mình.
Bà ta hít sâu một hơi, lúc chuẩn bị lên lầu dọn dẹp một vài thứ quý giá của mình thì một thoả thuận khác trong túi xách bỗng rớt ra.
Triệu Lệ Chi sợ hết hồn, vội vàng cúi người xuống nhặt, nhưng lại bị Hạ Khánh Dương giành trước một bước.
Nhìn thoả thuận chuyển nhượng cổ phần có chữ ký của mình, đôi mắt chứa đựng sự kích động của Hạ Khánh Dương nhất thời bị thay thế bằng nỗi khiếp sợ.
Ông ta trợn to mắt nhìn Triệu Lệ Chi với vẻ khó tin, nắm chặt lấy tay bà ta: “Triệu Lệ Chi, đây là cái gì hả? Bà làm gì sau lưng tôi rồi?”
Hạ Khánh Dương bóp lấy cổ Triệu Lệ Chi như nổi điên, xách cả người bà ta lên, quát lên với khuôn mặt dữ tợn: “Ai? Là ai bảo bà làm chuyện này? Triệu Lệ Chi! Bà dám giả mạo tôi ký tên, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tôi cho Hạ Phương?”
Triệu Lệ Chi không ngờ Hạ Khánh Dương lại phản ứng gay gắt đến thế, bà ta hoảng sợ trợn to mắt, mở miệng giải thích: “Ông… Hạ Khánh Dương, ông buông tay ra, không, không phải như ông nghĩ đâu…”
“Không phải như tôi nghĩ? Bà chuyển nhượng cổ phần đi rồi còn bảo là không phải như tôi nghĩ? Hay lắm cái đồ tiện nhân phản bội này!”
“Tôi còn đang nghĩ sao tối qua tôi bỗng dưng ngủ như chết, đến sáng còn ngủ quên, có phải bà làm gì với tôi không? Tiện nhân, tôi dung túng bà quá rồi đúng không? Ha, bà thật sự xem trọng mình quá rồi đó?”
“Tôi cho bà biết, nếu Hạ Thị không còn, việc tôi làm đầu tiên sẽ là giết chết bà!”
Hạ Khánh Dương biết bây giờ không phải lúc nổi giận, ông ta vội vàng nhặt thoả thuận dưới đất lên, càng xem càng nổi nóng, cuối cùng thẳng tay xé nát nó, lao nhanh ra khỏi biệt thự.
Triệu Lệ Chi bị ông ta ném dưới đất ho dữ dội, trên cổ hằn đỏ, mặt cũng đỏ bừng lên.
Bà ta há to miệng thở hổn hển, cơ thể run rẩy dữ dội.
Bà ta biết khi nãy Hạ Khánh Dương thật sự muốn giết chết mình.
Nếu không vì vội vã muốn đi xử lý chuyện chuyển nhượng cổ phần thì có lẽ bà ta đã…
Chỉ nghĩ thôi, Triệu Lệ Chi đã thấy sợ.
Nhưng trong lòng bà ta cũng thấy rất uất ức.
Bà ta làm như thế không phải là vì Hạ Khánh Dương, vì tất cả người nhà họ Hạ sao?
Bây giờ tình hình của Hạ Thị thế này, bọn họ làm sao có thể cứu vãn được?
Bà ta không biết Tư Thành là chủ nhà họ Tư, muốn xử lý chuyện Hạ Thị có đơn giản hay không, nhưng bà ta biết với bản lĩnh của Hạ Khánh Dương, ông ta chắc chắn không thể nào xử lý được.
Hạ Khánh Dương có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.
Bà ta không thể nhìn Hạ Khánh Dương móc rỗng toàn bộ tiền bạc của nhà họ Hạ để lấp vào một cái động không đáy, bà ta là đang ngăn chặn tổn thất.
Nhưng Hạ Khánh Dương lại trách bà ta vì một công ty chỉ còn cái vỏ rỗng.
Triệu Lệ Chi uất ức rơi nước mắt.
Sau đó lại thấy Hạ Khánh Dương vừa ra ngoài lại nổi giận đùng đùng chạy vào, xách Triệu Lệ Chi dưới đất lên quát: “Triệu Lệ Chi, xe của tôi đâu? Bà đưa xe của tôi đi đâu rồi?”
Nhìn Hạ Khánh Dương trợn to mắt, hai mắt đỏ bừng, Triệu Lệ Chi chợt cảm thấy hả hê, bà ta cười dữ tợn: “Xe? Ha ha ha… Hạ Thị và nhà cũng không còn nữa, ông giữ lại chiếc xe kia nữa làm gì? Đương nhiên là tôi bán giúp ông rồi”.
Triệu Lệ Chi hất cằm cười đắc ý: “Hai chiếc xe kia cũng khá là đắt tiền, bán được một triệu, đủ để chúng ta bắt đầu lại từ đầu rồi, ha ha ha..”
Hạ Khánh Dương tức đến mức tát một cái lên mặt Triệu Lệ Chi, cắn răng quát khẽ: “Triệu Lệ Chi, bà điên rồi à? Ai cho phép bà làm thế? Bà…”
Nói đến đây, ông ta còn muốn tiếp tục đánh Triệu Lệ Chi, nhưng lại bị bà ta đụng ngã xuống đất.
Triệu Lệ Chi nhào tới đánh đấm Hạ Khánh Dương một trận, miệng còn mắng: “Tôi làm như thế còn không phải vì ông à? Ông vì Hạ Thị của Tiết Lan Hâm mà mặc kệ mẹ con chúng tôi, ngay cả nhà của chúng tôi cũng mang đi bán, nếu tiếp tục như thế, tôi và con gái vẫn còn đường sống sao?”
“Ha ha, Hạ Khánh Dương, không phải Tiết Lan Hâm sinh con gái cho người khác, đưa công ty cho ông như thù lao à? Là ông không có bản lĩnh kinh doanh công ty, bây giờ công ty không còn chẳng phải do ông tự chuốc lấy à? Ông tức giận thì sao, thật sự cho rằng cướp công ty của bà ta lại, bảo vệ công ty của bà ta thì bà ta sẽ không thể nuôi người đàn ông đó nữa không?”
“Tôi cho ông biết, một khi Hạ Thị phá sản, những cổ phần kia của ông chỉ sẽ liên luỵ tôi và con gái, tôi không thể cho phép chuyện như thế diễn ra được! Ông nằm mơ đi!”