Ngô Bội Bội vừa nói vừa khóc nức nở: "Tôi sai rồi, tôi biết mình không nên như vậy, tôi, tôi cũng không cố ý, tôi thật sự không muốn... Mấy ngày nay trong lòng tôi luôn khó chịu, cũng rất tự trách, rất muốn chủ động đứng ra nói cho mọi người biết sự thật, đó không phải là bản thiết kế của tôi. Nhưng khi đối mặt với lời động viên và tán thưởng của mọi người, nhất là khi được sếp Phương ủng hộ, tôi..."
"Đều là lỗi của tôi, là tôi bị hư vinh mê hoặc lí trí. Sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, cầu xin sếp Phương và sếp Xuyên cho em một cơ hội, em nhất định sẽ sửa chữa sai lầm".
Ngô Bội Bội nói xong còn ngã khuỵu xuống đất, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Sở Lâm Xuyên, cô ta đã khóc đến mức rã người.
Hạ Phương cảm thấy có chút buồn cười, da mặt của Ngô Bội Bội này dày hơn cô tưởng tượng nhiều.
Vừa nhận lỗi vừa bao biện mình thành người vô tội, đúng là làm mới nhận thức của Hạ Phương.
Vậy mà Lâm Thư Nhã ở bên còn khóc lóc giúp cô ta nói chuyện: "Bội Bội, chuyện này không thể trách cậu được, đều là do bà Lưu kia làm khó quá..."
Hạ Phương miễn cưỡng lắc đầu, đứng lên nói: "Đạo nhái chính là đạo nhái, làm sai chính là làm sai, không cần phải lí do lí trấu. LM là một công ty lớn, là xí nghiệp quốc tế, không phải nơi mà các bạn có thể tùy tiện được. Lúc trước tôi đã nói thế nào? Không có khả năng thì đừng ôm đồm mọi việc, tự mình nhận đơn hàng mà lại không làm được, còn phải đi đạo nhái người ta, cô còn oan ức khóc lóc gì nữa?"
"Nếu mỗi nhà thiết kế đều cầm kim bài áp lực lớn để đi đạo nhái người khác, còn treo bên mồm là vì danh dự của công ty, rồi ra sức bao biện để giảm bớt trách nhiệm và tội trạng của mình, vậy thì toàn bộ giới thiết kế này đã rối tung rồi. Chỗ khác tôi không xen vào, nhưng nay nó xảy ra ở LM, tôi không thể mặc kệ được".
Hạ Phương nói xong, Ngô Bội Bội lại khóc lóc xin lỗi: "Xin lỗi sếp Phương, em sai rồi, em thật sự sai rồi, hu hu, em không nên làm thế. Em đúng là bị ma xui quỷ khiến nên mới phạm phải sai lầm như vậy, trong lòng em đã rất xấu hổ và tự trách, em xin lỗi LM, xin lỗi tất cả đồng nghiệp trong công ty, chỉ hi vọng sếp Phương có thể cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ không tái phạm".
"Cô không cần xin lỗi tôi, cô đạo nhái Tô Tử Ninh, người cô cần xin lỗi phải là cô ấy mới đúng", Hạ Phương cười khẩy.
Ngô Bội Bội lập tức bò đến trước mặt Tô Tử Ninh: "Tô Tử Ninh, Trợ lý Tô, tôi sai rồi, tôi thật sự không cố ý, cầu xin cô tha thứ cho tôi được không? Tôi cũng cảm thấy thiết kế của cô quá hoàn hảo, tôi tự ti thấy mình không bằng nên mới nhất thời kích động phạm vào tội tày trời này, tôi xin thề sẽ không có lần sau đâu".
Tô Tử Ninh hít sâu một hơi, nhìn Ngô Bội Bội đang nước mắt đầm đìa, nhắm hai mắt lại, nhưng không hề mềm lòng: "Tôi nhận lời xin lỗi của cô, nhưng công ty có quy định riêng, đạo nhái tác phẩm của người khác, nặng thì không chỉ bị sa thải, mà còn công bố lên mạng, trục xuất cô khỏi giới thiết kế, sau này sẽ không còn công ty nào dám thuê cô về".
Ngô Bội Bội lập tức hoảng loạn, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không được..."
Cô ta ôm lấy ống quần Tô Tử Ninh, khổ sở cầu xin: "Không được, cuộc đời thiết kế của tôi mới bắt đầu thôi, không thể cứ như vậy bị phá hủy, cầu xin cô đấy Tô Tử Ninh, cô muốn làm gì tôi cũng được, đừng phá nát ước mơ được làm thiết kế của tôi..."
Tô Tử Ninh muốn cười, phá hủy ước mơ làm thiết kế của cô ta?
Rốt cuộc là ai làm sai trước?
Rõ ràng người bị xâm phạm quyền lợi là cô ấy, sao Ngô Bội Bội lại có thể mở miệng ra nói những lời này?
Tô Tử Ninh vốn đã hơi mềm lòng, định bụng xin giúp Ngô Bội Bội, chỉ để cô ấy bị sa thải thôi, không cần phải phát thông báo lên mạng, cắt đứt hết mọi đường sống của cô ta.
Nhưng khi nghe Ngô Bội Bội nói thế, cô ấy lại thay đổi, lạnh lùng bảo: "Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định được, cô không chỉ xâm phạm quyền lợi của tôi, mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, tôi tin công ty sẽ cho cô một xử trí phù hợp".
"Sếp Phương... Sếp Xuyên...", Ngô Bội Bội đưa mắt nhìn Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên.
Hạ Phương không nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn Sở Lâm Xuyên, chờ anh ấy lên tiếng.
Dù gì thì anh ấy cũng là người phụ trách của công ty.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, mọi người đều bàn tán về quan hệ giữa Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội không bình thường, Hạ Phương chỉ muốn biết sự thật.
Sở Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nhìn Ngô Bội Bội đang mang vẻ mặt đáng thương, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Anh vẫn không hiểu nổi tại sao anh hai lại thích người phụ nữ như vậy.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể giữ cô ta lại nữa. Còn việc...thông báo chuyện này cho toàn mạng, vẫn phải thông báo cho anh hai trước một tiếng.
Sở lâm Xuyên nói: “Chân tướng sự việc đã rõ ràng, Ngô Bội Bội, cô khiến tôi rất thất vọng. Thân là một sinh viên hàng đầu tốt nghiệp UCL, tôi luôn cho rằng cô sẽ là hy vọng mới cho tương lai của công ty. Khi cô đề nghị nhận đơn hàng của bà Lưu, tôi đã hoàn toàn ủng hộ cô. Tôi nghĩ cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng cuối cùng cô lại cho tôi kết quả này..."
"Quan trọng là ngay cả chuyện đã vỡ lỡ thì cô vẫn trốn tránh trách nhiệm và đổ lỗi cho người khác", Sở Lâm Xuyên hít sâu một hơi, có vẻ rất khó chịu với hành động của Ngô Bội Bội.
"Tôi chính thức thông báo rằng cô đã bị LM sa thải, tất cả các công ty trực thuộc LM sẽ không bao giờ tuyển dụng cô nữa. Ngày mai tôi sẽ tổ chức đại hội cổ đông để quyết định có thông báo cho toàn mạng hay không”.
Nói xong, Sở Lâm Xuyên quay sang nhìn Hạ Phương: “Sếp Phương, cuộc thi vẫn tiếp tục chứ?”
Hạ Phương nhướn mày: "Tất nhiên rồi".
Ngoại trừ Ngô Bội Bội, tất cả mọi người đều trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi xem một màn kịch lớn như vậy, tâm tình của mọi người trở nên khá nặng nề. Đặc biệt là Lâm Thư Nhã, cô ta đã cố gắng nói đỡ cho Ngô Bội Bội, nhưng khi nhìn thấy kết cục của Ngô Bội Bội thì bắt đầu lâm vào hoảng loạn.
Cô ta sợ lỡ như Hạ Phương ôm hận, cho rằng cô ta luôn bảo vệ Ngô Bội Bội nên xử lý luôn một thể, ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô thì sao?
Lâm Thư Nhã mất tập trung, sau đó gần như không chú ý đến điều gì.