"Cô...", Tô Tử Ninh giận đến mức đỏ cả vành mắt.
Những oan ức khác cô ấy đều có thể chịu đựng được, nhưng cô ấy không thể nào chấp nhận được việc thành quả lao động của mình lại bị người khác ăn cắp trắng trợn như thế, vậy mà giờ đối phương còn chất vấn ngược lại mình.
"Ngô Bội Bội, sự vô liêm sỉ của cô đúng là làm mới nhận thức của tôi, cô không dám trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà cứ dùng cách đáp qua loa lấy lệ kích động tôi. Bản vẽ này rõ ràng là cô đạo nhái...", Tô Tử Ninh đang nói thì bỗng nhớ đến chuyện tối tăng ca hôm trước.
Cô ấy cắn răng nói: "Cô dám nói buổi tối tăng ca tuần trước, cô không lén lút đến phòng làm việc của tôi, không động phải tôi ở cửa phòng, cũng không nhặt lên bản vẽ của tôi rồi làm rách đôi nó ra không?"
Lúc trước Tô Tử Ninh cứ nghĩ rằng chuyện tối hôm đó chỉ là trùng hợp thôi.
Lúc đó cô ấy vội vàng ra khỏi cửa, sau khi bản thiết kế bị xé rách thì lại vội vàng trở về in thêm một bản, vốn không có thời gian quan tâm bản thảo bị rách kia rơi đi đâu mất.
Bây giờ mới nhớ lại, hôm sau cô về văn phòng thì không thấy bản thảo bị rách hôm qua, cô còn từng đi tìm thử một lần.
Nhưng sau đó vì Hạ Phương trở về nên cô lại bận rộn công việc, không còn phân tâm được nhiều, nhưng không ngờ tất cả chuyện này đều là cơ hội cho Ngô Bội Bội gian lận.
Ngô Bội Bội như bị Tô Tử Ninh làm kinh ngạc, cô ta mở tròn hai mắt rồi cười nói: "Tô Tử Ninh, sao tôi không hiểu cô đang nói gì vậy nhỉ? Đúng là hôm đó tôi có về tăng ca, cũng đúng là không cẩn thận động phải cô ở cửa phòng làm việc, nhưng lúc đó tôi có lòng tốt giúp cô nhặt đồ lên thôi, không ngờ cô lại..."
"Cô lại cho rằng tôi cố ý xé bản vẽ của cô rồi nhân đó ăn cắp ý tưởng à?", Ngô Bội Bội nói xong còn nở nụ cười khinh thường: "Cô đang chọc cười tôi đó à? Tôi cũng là nhà thiết kế, huống hồ phong cách thiết kế của tôi và cô không hề giống nhau, sao tôi sao chép bản vẽ của cô được?"
"Đương nhiên là được rồi!", Tô Tử Ninh tức đến đỏ mặt, tuy cả người đang run rẩy vì giận dữ, nhưng cô ấy vẫn suy luận rất rành mạch: "Toàn bộ công ty đều biết đơn hàng của cô bị sửa đi sửa lại năm sáu lần, mấy lần cuối còn bị khách hàng mắng cho té tát, nói cô không thể hiểu được yêu cầu của khách, không vẽ ra được thiết kế mà họ muốn. Nhưng hôm đó cô vừa động phải tôi, xé rách bản vẽ của tôi, vậy mà hôm sau cô đột nhiên có bản thảo mới, là trùng hợp à?"
"Tôi không biết lúc trước cô vẽ cái gì, cũng không biết cô giỏi giang ra sao, nhưng đều là nhà thiết kế, mỗi chúng ta đều có lập trường thiết kế của riêng mình. Khoảng thời gian này mọi người chia nhóm hợp tác nên cũng tự cảm nhận được, khi chúng ta nhận được chủ đề thiết kế, trong đầu sẽ hình thành một tư duy cố định để quyết định hướng đi của bản thiết kế. Cô có dám lấy những bản thảo từng vẽ lúc trước ra cho chúng tôi xem không, để chúng tôi so sánh thử nó khác với bản vẽ cuối cùng nhiều đến mức nào?"
Tô Tử Ninh không chơi với Ngô Bội Bội, nhưng cô ấy cũng từng xem bản vẽ của Ngô Bội Bội, đó là bản phác thảo thứ tư hay năm gì đấy của cô ta. Hôm đó Ngô Bội Bội cầm đến tìm Sở Lâm Xuyên xin ý kiến, Tô Tử Ninh bắt gặp trong thang máy, cũng vô ý nhìn lướt qua.
Tuy chỉ nhìn một cái rồi thôi, nhưng là nhà thiết kế nên bọn họ rất nhạy cảm với các bản vẽ, bản vẽ đó so với bản cuối cùng cô ta nộp lên phải nói là chênh lệch mười nghìn tám trăm dặm.
Tư duy của một người thường đã cố định sẵn, làm sao Ngô Bội Bội có thể trong một hai ngày mà thay đổi suy nghĩ một trăm tám mươi độ như thế được?
"Hừ, sông có khúc người có lúc, bản vẽ kh trước của Bội Bội như thế nào thì liên quan gì đến việc sửa lại bản vẽ sau này? Dù sao bà Lưu kia nổi tiếng là khó tính, bà ta mỗi ngày một yêu cầu, Bội Bội cũng phải vẽ mỗi ngày một kiểu", Lâm Thư Nhã không hổ là fan trung thành của Ngô Bội Bội, cô ta là người đầu tiên đứng ra nói chuyện giúp Ngô Bội Bội.
Tô Tử Ninh vẫn kiên quyết nhìn Ngô Bội Bội: "Cô có dám không?"
Ngô Bội Bội bật cười: "Nếu như xem lại bản thiết kế cũ có thể chứng minh sự trong sạch của tôi thì tôi đương nhiên không có ý kiến".
"Nhưng mà bây giờ sắp họp rồi, cô nhất quyết phải gây sự trong cuộc họp của sếp Phương?"
"Đây không phải là gây sự, đây là chuyện lớn liên quan đến đạo nhái, liên quan đến cả danh dự của LM, tôi nghĩ sếp Phương chắc chắn sẽ ủng hộ tôi tìm ra chân tướng, lấy lại quyền lợi của bản thân", ánh mắt Tô Tử Ninh rất kiên định, lời nói cũng rất khí phách.
"Ai muốn gây sự?"
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên từ ngoài bước vào, ánh mắt lành lạnh của cô quét khắp căn phòng một lượt, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng nghiêm túc, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều thấy sợ.
Thật ra Hạ Phương đã đứng ngoài cửa được một lúc, nhìn Tô Tử Ninh từ tức giận đến bình tĩnh, cuối cùng còn phản kích lại, không còn vẻ ẩn nhẫn ngốc nghếch như thường, cô mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Từ trước đến nay, cô trợ lý nhỏ này luôn khiến cho người ta có cảm giác nhu nhược mềm yếu, nhưng trên thực tế lại là người có cái tôi rất lớn.
Lúc trước Hạ Phương vừa ý cô ấy cũng là vì sự cứng cỏi này.
Hôm đó trời vừa sáng Hạ Phương đã phát hiện thiết kế của cô ấy bị sao chép nhưng không nói ra, chờ Tô Tử Ninh tự phát hiện rồi tự dựa vào năng lực của bản thân để vạch trần và chứng minh cho mọi người thấy.
Khi thấy Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên đi vào, tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi, sau đó phòng họp lại rơi vào yên tĩnh.
Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên cùng ngồi xuống cạnh nhau, cô nhìn quanh một vòng rồi lạnh nhạt nói: "Thời gian của chúng tôi không nhiều, cho các bạn hai mươi phút để xử lý cho xong".
Tô Tử Ninh cảm kích nhìn Hạ Phương, còn chưa kịp nói gì Ngô Bội Bội đã giành mở miệng trước: "Sếp Phương nói vậy thì tốt quá".
Nói xong, Ngô Bội Bội bước lên vài bước đến trước mặt Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên, bắt đầu cắn môi oan ức nói: "Em cũng không biết em làm chưa tốt chỗ nào mà khiến Trợ lý Tô có cái nhìn phiến diện về mình như vậy, mới sáng sớm ra mà đã bảo em sao chép bản vẽ của cô ấy, nói thật là em cũng ngớ người luôn, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì..."
Sở Lâm Xuyên hơi nhíu mày: "Sao chép? Sao chép cái gì?"
Ngô Bội Bội nước mắt lưng tròng nhìn Sở Lâm Xuyên: "Sếp Xuyên, em vào công ty đến này vẫn luôn chăm chỉ và nỗ lực làm việc, chưa từng nghĩ đến những việc thất đức kia. Vì muốn làm thật tốt đơn hàng lần này mà em đã bỏ ra không biết bao sức lực, mọi người cũng thấy cả. Nhưng Tô Tử Ninh lại nói em đạo bản thiết kế của cô ấy".
Ngô Bội Bội nói xong còn nức nở khóc thành tiếng.
Tô Tử Ninh không ngờ Ngô Bội Bội không chỉ không biết xấu hổ không nhận sai, mà thậm chí còn không hề chột dạ, làm kẻ ác mà cáo trạng trước, cắn ngược lại cô ấy một miếng.