"Nếu là trước đây, tất nhiên họ không dám, nhưng bây giờ ông cầm cổ phần trong tay để làm gì nữa? Hạ Thị mà sập thì cổ phần không chỉ không giúp gì được ông, mà ngược lại còn rước nợ vào người, ông sống chết giữ nó không buông là vì muốn hại chết tôi và con gái đúng không?"
"Ông đừng quên con gái còn đang cực khổ tập luyện ở Kinh Thành để chờ cơ hội lên sân khấu biển diễn, lấy được phần thưởng kếch xù sẽ trở về giúp gia đình, còn ông thì sao? Ông đang làm gì ở đây? Dáng vẻ bây giờ của ông chẳng khác gì một tên ăn mày!"
Triệu Lệ Chi không giống Tiết Lan Hâm, Tiết Lan Hâm là người cùng Hạ Khánh Dương gầy dựng Hạ Thị, nhìn Hạ Thị ngày một lớn mạnh.
Nhưng Triệu Lệ Chi mấy năm qua chỉ biết hưởng lợi từ Hạ Thị, chưa từng nếm chút cực khổ nào.
Trong mắt bà ta, Hạ Thị có thể cho bà ta một cuộc sống tốt thì là báu vật, nhưng một khi không thể tạo ra giá trị hay lợi ích nào thêm, có khi còn liên lụy đến bà ta, thì bà ta sẽ quả quyết vứt bỏ nó.
Và hiện tại bà ta nhận định rằng Hạ Thị chỉ còn lại một cái xác không.
Không chỉ không thể kiếm ra tiền cho bà ta, mà còn cuỗm lấy cả tiền riêng của bà ta.
Khoảng thời gian này, Hạ Khánh Dương không chỉ mới một lần đòi tiền bà ta, lần nào cũng bảo sẽ là lần cuối, hứa hẹn rằng đầu tư số tiền này vào, sau này dự án được vực dậy thì sẽ thu về được gấp mấy mươi cả trăm lần.
Nhưng kết quả thì sao?
Dạ án không chút khởi sắc, mà tiền vốn cũng mất sạch.
Triệu Lệ Chi khỏi nói đau lòng biết bao nhiêu.
Vốn dĩ với đống tiền riêng kia, cho dù Hạ Thị không còn thì vẫn đủ nuôi bà và con gái sống an nhàn một khoảng thời gian dài.
Nhưng hôm nay...
Triệu Lệ Chi ngẫm lại lại nỗi điên, chỉ vào Hạ Khánh Dương trên đất mắng mỏ: "Hạ Khánh Dương, nếu ông còn là đàn ông thì đứng lên ngay cho tôi, Hạ Thị tại sao lại đến nông nỗi này, ông là người biết rõ nhất. Bây giờ ông đi cầu cứu vợ cũ và con gái đi, hoặc là bán lại cổ phần đang giữ cho họ. Tiết Lan Hâm vẫn luôn lo lắng cho Hạ Thị của mình, những năm qua bà ta có mơ cũng thấy mình cầm lại được cổ phần của Hạ Thị. Chỉ cần ông chịu bán, bọn họ chắc chắn sẽ bỏ tiền ra mua với bất cứ giá nào. So với việc cứ giữ khư khư cổ phần rồi cùng chết chùm với Hạ Thị, không bằng chuyển quyền cổ phần cho bọn họ, chúng ta cầm tiền về rồi đầu tư lại".
Trong mắt Triệu Lệ Chi chỉ có tiền, mấy tháng nay bởi vì đủ vấn đề từ Hạ Thị mà bà ta đã lâu lắm rồi chưa được tiêu tiền, cảm thấy mình không còn bắt kịp trào lưu, không thể ngẩng cao đầu trước hội nhà giàu nữa rồi. Nhưng phải công nhận bà ta thật sự có chút đầu óc và tâm cơ.
Dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần là thứ có thể giúp bà ta nâng cao địa vị, tạo ra nhiều của cải cho mình hơn thì chính là thứ tốt.
Nên hành động cứ sống chết không buông đống cổ phiếu đang rớt giá của Hạ Khánh Dương là một điều vô nghĩa trong mắt bà ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ có Hạ Thị xong đời, mà cả nhà bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng.
Hạ Khánh Dương có ra sao bà ta cũng không để ý, nhưng bà ta không thể để cho con gái mình chịu cực được.
Những năm qua Triệu Lệ Chi một lòng toan tính cho Hạ Oanh Oanh, cứ tưởng cô ta và Lục Anh Đường về bên nhau thì tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió dẫn theo nhà họ Hạ ngày càng tốt hơn.
Dù sao năm đó nhà họ Lục mạnh hơn nhà họ Hạ nhiều lắm.
Hơn nữa Lục Anh Đường còn là bạn trai của Hạ Phương.
Triệu Lệ Chi đã đấu với Tiết Lan Hâm cả đời, chỉ cần là thứ có liên quan đến Tiết Lan Hâm, bà ta đều muốn thắng.
Vừa khéo là con gái của bà ta cũng như vậy, cô ta không cam lòng bị Hạ Phương cướp lấy danh tiếng, chỉ một lòng muốn giẫm Hạ Phương xuống dưới chân mình.
Nhưng bọn họ đâu ngờ được rằng nhà họ Lục lại chẳng đỡ nỗi một đòn của nhà họ Tần, họ còn kém cỏi hơn so với nhà họ Hạ.
Bây giờ không thể dựa vào nhà họ Lục được nữa, con gái lại đang một thân một mình phấn đấu ở Kinh Thành, bà ta nghĩ mà đau lòng không thôi.
Mà Tiết Lan Hâm thì khác hoàn toàn, không chỉ cơ thể khỏe mạnh hơn, mà sau khi con gái về nước cũng đột nhiên như được lột xác. Mẹ con bọn họ như được hào quang chiếu rọi, nghênh ngang đi đường thành công.
Bà ta không thể cứ để thế mãi được, bà ta cần tiền, rất nhiều tiền, để thay đổi tình hình bây giờ.
Triệu Lệ Chi cảm thấy chỉ cần có tiền thì tất cả đều có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu cứ bảo vệ Hạ Thị thì chỉ có một con đường chết duy nhất.
Dù sao đối phương cũng là nhà họ Tần ở Kinh Thành đấy!
Bọn họ muốn bóp chết nhà họ Hạ còn dễ hơn bóp chết con kiến.
Giờ không có gì là quan trọng hơn việc có tiền.
"Không, không thể được!", Hạ Khánh Dương đột nhiên ngẩng phất dậy, kích động la lên: "Hạ Thị là của tôi, là của tôi! Tiết Lan Hâm muốn lấy cổ phần Hạ Thị để đi nuôi gã đàn ông và đứa con hoang kia à, đừng có mơ!"
Triệu Lệ Chi nhíu mày: "Gã nào? Con hoang đâu ra?"
Hạ Khánh Dương bị chọc điên lên, giận dữ gào thét: "Có phải bà cũng bị Tiết Lan Hâm mua chuộc rồi không? Tôi nói cho bà biết Triệu Lệ Chi, tôi có chết cũng không nhường một phân cổ phần Hạ Thị nào ra đâu. Nó là của tôi, đó là sự kiêm ngạo cùng tôn nghiêm của tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhả ra dù chỉ một cấc!"
Hạ Khánh Dương mở to hai mắt, khuôn mặt đầy dữ tợn: "Tiết Lan Hâm muốn bội ước lấy lại Hạ Thị à, đừng có mơ!"
Triệu Lệ Chi cứ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật động trời nào đó.
Sắc mặt bà ta chìm xuống, nheo mắt lại hỏi: "Hạ Khánh Dương, ông và Tiết Lan Hâm rốt cuộc đã có giao ước gì?"
"Bà đừng có quản nhiều", Hạ Khánh Dương như bỗng tỉnh táo lại, đẩy Triệu Lệ Chi ra rồi lảo đảo đứng lên, cầm theo bình rượu đi lên lầu.
Triệu Lệ Chi tối sầm mặt, nhìn Hạ Khánh Dương của Hạ Khánh Dương, trầm ngâm một lúc, sau đó thừa dịp Hạ Khánh Dương ở trong phòng sách mua say, bà ta liền về phòng lục tung một phen.
Mất nửa ngày mới cầm ra được một bao giấy.
Lúc đến bệnh viện, Triệu Lệ Chi vẫn bị Tiết Lan Hâm ngăn ở ngoài cửa không cho vào.
Bà ta không nổi giận la toáng lên, mà chỉ nhẹ nhàng nói với vào trong phòng bệnh: "Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương đã nói cho tôi biết giao ước năm đó giữa hai người rồi, nếu không muốn tôi truyền ra thì mau mở cửa, chúng ta nói tiếp".