Tư Thành nhàn nhạt nhìn Tần Cối An: “Sếp Tần, đã lâu không gặp”.
“Thật sự là anh!”, Tần Cối An lộ ra vẻ kinh ngạc, được chú ý mà lo sợ: “Bao nhiêu năm không gặp, anh Thành vẫn phong thái phi phàm như ngày xưa, ha ha”.
Quan hệ của Tần Cối An và Tần Hách khá tốt, ngày xưa khi ở Kinh Thành, anh ta đã từng cùng Tần Hách đến gặp Tư Thành.
“Tôi đã hỏi ông Tần không chỉ một lần là ông lớn nào đã mua căn biệt thự trên đỉnh núi, ông Tần cứ tỏ ra thần bí mãi, không ngờ lại là anh Thành, ha ha, đúng là duyên phận”, Tần Cối An cười sảng khoái.
Tư Thành bình tĩnh nói: “Cũng là do ông Tần chịu từ bỏ thì tôi mới có được căn biệt thự phong thủy tốt nhất của Giang Lâm ở vịnh Tinh Hà này”.
Câu này là thật.
Căn trên đỉnh núi vốn là Tần Thủ Văn giữ lại cho Tần Túc.
Không chỉ phong thủy tốt mà quy mô xây dựng cũng lớn, rất thích hợp để dưỡng sinh.
Tần Túc sức khỏe không tốt, Tần Thủ Văn muốn giữ lại để sau này cậu ta tới Giang Lâm dưỡng bệnh bất cứ lúc nào.
Nhưng vì Tư Thành can thiệp nên cuối cùng Tần Túc và Tần Hách đều chỉ được hai căn ở tầng thứ hai từ trên xuống.
Còn tầng thứ ba từ trên xuống ngoài căn Hạ Phương ưng ý, hai căn còn lại đã được hai ông lớn của giới chính trị Giang Lâm mua lại.
Có thể nói, có thể sống ở vịnh Tinh Hà này thì đều là những ông lớn.
“Ha ha, anh Thành cứ đùa, anh thích biệt thự ở vịnh Tinh Hà này là vinh hạnh của chúng tôi mới phải”, Tần Cối An cười nhẹ.
Trước đây chỉ biết Tư Thành là gia chủ của nhà họ Tư Giang Lâm, sau này mới biết anh còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Tư Kinh Thành, chỉ với thân phận này thôi, đừng nói là muốn mua biệt thự trên đỉnh núi vịnh Tinh Hà, cho dù anh muốn nhà họ Tần đưa hết toàn bộ biệt thự tốt nhất trong số bất động sản của họ cho anh thì nhà họ Tần cũng sẵn sàng.
“Cô đây… là cô Hạ Phương phải không ạ?”, Tần Cối An dời mắt, nhìn sang Hạ Phương.
Tần Thủ Văn từng nói với anh ta rằng cô Hạ, ân nhân cứu mạng ông thích một căn biệt thự bên này, bảo anh ta giữ căn đó lại, chờ cô Hạ về xem.
Tần Cối An chưa gặp Hạ Phương bao giờ, không ngờ cô lại trẻ như vậy.
Quan trọng hơn là Tần Thủ Văn từng nói Hạ Phương không chỉ là ân nhân cứu mạng của ông, mà cô còn là vợ của chủ nhà họ Tư.
Hai thân phận này, bất kỳ thân phận nào cũng đủ để Kinh Thành và Giang Lâm rung chuyển.
Điều khiến Tần Cối An càng sốc hơn là Lục Anh Đường là bạn trai cũ của Hạ Phương?
Não hắn ta bị lừa đá hay là mắt bị mù?
Bỏ qua cô gái tốt như Hạ Phương để đến với Hạ Oanh Oanh?
Nghe lời Lục Anh Đường vừa nói dường như còn là hắn ta lừa dối và bỏ rơi Hạ Phương, đồng thời luôn cảm thấy tự hào về điều đó.
Chỉ sợ là đến bây giờ Lục Anh Đường vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ người như thế nào.
Tần Cối An nhìn Lục Anh Đường với vẻ đồng tình.
Người đàn ông vô si ngu dốt thế này bảo sao lại rơi vào hoàn cảnh này.
Nếu như hắn ta không tự cho mình là đúng, đầu óc sáng suốt hơn một chút thì có lẽ nhà họ Lục đã thịnh vượng thăng tiến từ lâu rồi.
Dù sao Hạ Phương cũng là người có thể cứu được nhóm Tần Thủ Văn từ hiện trường một vụ tai nạn lớn, lại có thể chữa được bệnh cho Tần Túc, căn bệnh mà tất cả các bác sĩ lợi hại nhất trên thế giới cũng không thể chữa được…
Chỉ với năng lực này thôi, mười Lục Anh Đường đã chẳng thể xứng được với cô rồi.
Hắn ta lấy tự tin ở đâu ra mà dám ghét bỏ và vu khống Hạ Phương như vậy?
“Sếp Tần”, Hạ Phương hơi gật đầu, giọng nói lãnh đạm: “Anh ở đây thì tốt quá, lần trước bạn tôi đến đây xem nhà giúp tôi, cũng đã trả tiền cọc, không biết bây giờ anh có thời gian giúp tôi giải quyết nốt thủ tục còn lại được không?”
Tần Cối An gật đầu ngay: “Đương nhiên là có thời gian rồi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn chờ cô Hạ đến mà. Cô không đến, căn nhà thứ ba từ trên xuống đó chúng tôi cũng không dám bán, ha ha”.
Hạ Phương nói: “Ông Tần và sếp Tần thật có lòng”.
“Điều nên làm thôi”, Tần Cối An thầm nói: Nếu không phải Hạ Phương từ chối thì e là căn biệt thự đó đã sớm chuyển nhượng trực tiếp cho cô rồi.
Là ân nhân cứu mạng của Tần Thủ Văn và Tần Túc, tặng cho cô một căn biệt thự cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng Hạ Phương từ chối, nói rằng sẽ tự mua.
Chính vì sự kiêu ngạo và chính trực này, Tần Cối An biết Hạ Phương chắc chắn không phải một cô gái đơn giản.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết quả nhiên là như vậy thật.
Khí chất điềm tĩnh, tao nhã trên người cô không phải điều mà người bình thường có thể có được.
Hơn nữa, người phụ nữ có thể sát cánh cùng Tư Thành có thể là người bình thường được sao?
“Vậy cô Hạ, anh Thành, chúng ta vào văn phòng ngồi uống uống trà sau đó cho người của chúng tôi làm thủ tục giúp cô được không?”, Tần Cối An mời.