Sắc mặt Sở Lâm Xuyên hơi tối lại, người phụ nữ này chắc không phải là vừa cãi nhau với anh hai, nên bây giờ muốn nhờ mình truyền lời gì đến cho anh ấy lại đâu ha?
Tự dưng vừa vào thang máy là khóc lóc om sòm, người không biết còn tưởng mình bắt nạt cô ta.
Ánh mắt Sở Lâm Xuyên hơi âm u: "Cô đừng khóc nữa, có chuyện gì thì chúng ta đến văn phòng rồi từ từ nói".
Ngô Bội Bội cắn môi, khẽ gật đầu: "Vâng, được, được ạ", Sở Lâm Xuyên dẫn người về phòng, bảo thư ký rót nước trà lên.
Sau đó anh mới ngồi xuống ghế, hơi bực bội hít sâu vào một hơi, hỏi: "Giờ cô bình tĩnh lại đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói".
Ngô Bội Bội cúi đầu khóc một lúc, thấy Sở Lâm Xuyên bắt đầu mất kiên nhẫn thì mới dừng lại.
Cô ta cầm giấy lau mặt, ấm ức nói: "Xin lỗi sếp Xuyên, là do em thất lễ..."
Sở Lâm Xuyên chán nản xua tay: "Không sao, có việc gì từ tè nói".
Ngô Bội Bội khẽ lắc đầu: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là vừa nãy sếp Phương nói như vậy khiến em thấy rất khó chịu".
"Bây giờ nghĩ lại thì chắc là do khả năng chịu đựng của tâm lý em quá kém, em không nên bởi vì chút chuyện như vậy mà rơi nước mắt", Ngô Bội Bội cắn môi cúi đầu, bộ dạng vô cùng ấm ức, nhưng ngoài miệng lại nhận lỗi.
Cô ta nói như vậy là muốn giả vờ đáng thương mạnh mẽ để Sở Lâm Xuyên xót thay.
Nhưng tiếc là Sở Lâm Xuyên vốn đã không thích cô ta, làn sao hiểu được ý cô ta mà đau lòng thay cho được?
"Ừ, đúng vậy", Sở Lâm Xuyên khẽ gật đầu: "Cô mới bước vào xã hội, khả năng chịu đựng đúng là hơi kém, nhưng không sao, cứ bị xã hội vùi dập vài lần là ổn ngay".
Ngô Bội Bội vốn đang nước mắt đầy mặt bỗng sượng trân, cô ta ngước mắt nhìn Sở Lâm Xuyên, bối rối không biết làm sao.
Là do cô ta thể hiện chưa đủ rõ à?
"Cảm ơn sếp Xuyên đã dạy bảo, em sẽ cố gắng hơn. Lần này là bởi vì vừa gặt hái được thành công sau bao khó khăn nên chắc em bị ngủ quên trên chiến thắng, một lòng mong được sếp Phương khen ngợi, không ngờ rằng..."
Ngô Bội Bội muốn nói cho Sở Lâm Xuyên biết là lúc trước cô ta nỗ lực rất nhiều mới đạt được thành công hôm nay, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, sau này cô ta sẽ cố gắng được nhiều khách hàng chốt đơn hơn.
Nhưng Hạ Phương hình như không thích cô ta, thậm chí còn có chút chèn ép cô ta.
Nhưng mà lời này Sở Lâm Xuyên nghe vào tai lại thành ý khác.
Anh ấy hơi nhíu mày: "Cô nhận thức được như thế tôi rất vui. Sếp Phương là người sáng lập ra LM của chúng ta, là tấm gương của toàn giới thiết kế này. Cô ấy xuất sắc như vậy nhưng chưa bao giờ kiêu căng tự mãn, lúc nào cũng khiêm tốn làm việc. Điểm này cô phải học tập sếp Phương đấy".
"Bản thiết kế hôm nay của cô không phải là hoàn toàn lạc đề, nhưng đúng là không phù hợp thật. Lần phát hành này của chúng tôi không chỉ chú trọng vào mỗi lễ phục, tôi đề nghị cô trở về thương lượng và bàn bạc lại với đội nhóm của mình để làm lại đi".
Ngô Bội Bội: ???
Cô ta có ý này đâu??
Thấy bộ dạng cứ nhắc đến Hạ Phương là sáng mắt của Sở Lâm Xuyên, Ngô Bội Bội như thể vừa bị đấm một nhát dao thật sâu.
Cô ta có thể cảm nhận được rằng Sở Lâm Xuyên vô cùng quan tâm đến mình.
Nhưng tại sao mỗi lần dính đến Hạ Phương là anh ấy lại...
Chẳng lẽ là vì Hạ Phương là nhà thiết kế trưởng, là sếp của anh ấy à?
Chắc chắn là vậy rồi.
Mặc dù Sở Lâm Xuyên mặc dù là tổng giám đốc chi nhánh quốc nội, nhưng vẫn không thể sánh được với Hạ Phương, anh ấy muốn ngồi vững chiếc ghế này thì nhất định phải tìm cách lấy lòng cô.
Nghĩ như thế, Ngô Bội Bội cảm thấy thoải mái trong lòng hơn rất nhiều, lúc đứng dậy còn cố ý vấp chân ngã vào lòng Sở Lâm Xuyên.
"Cẩn thận!", Sở Lâm Xuyên gần như là theo bản năng chạy đến đỡ lấy cô ta.
Nhưng chưa đợi Ngô Bội Bội vui mừng thì điện thoại của Sở Lâm Xuyên đã vang lên, là Hạ Phương gọi đến.
"Bộp-", Sở Lâm Xuyên đưa tay lấy điện thoại nghe máy, thậm chí quên mất trong lòng mình còn một người khác...
Ngô Bội Bội cứ như vậy bị anh ấy thả bịch xuống đất, ngã chỏng vó.