Cô gật đầu: “Ừm, không tệ. Linh cảm rất tương ứng với thiết kế của em. Em viết linh cảm thiết kế của mình ở bên cạnh đi”.
Thấy sắc mặt Hạ Phương dễ nhìn hơn một chút, Tô Tử Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Vâng ạ sếp Phương”.
“Ngoài ra…”, Hạ Phương cau mày, lạnh lùng nhìn Tô Tử Ninh: “Sau này làm chuyện gì cũng nên cẩn thận hơn, bảo vệ kỹ tác phẩm thiết kế của mình”.
Câu nói này khiến Tô Tử Ninh vừa mới thở phào lại bắt đầu căng thẳng.
Đây là…
Xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng lẽ thiết kế của cô ấy giống với thiết kế của ai đó sao?
Cô ấy căng thẳng nhìn Hạ Phương, muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu, lo lắng đến mức đỏ cả mặt.
Hạ Phương đã quay lại chỗ ngồi của mình, thấy Tô Tử Ninh đang lo lắng không yên thì nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm với tôi”.
Tô Tử Ninh nhất thời sửng sốt: “Hả? Ăn… Ăn cơm ạ?”
Hạ Phương nhướn mày, Tô Tử Ninh vội vàng đứng thẳng dậy: “Vâng, em sẽ lập tức chuẩn bị”.
Tô Tử Ninh cho rằng Hạ Phương muốn dẫn mình ra ngoài ăn cơm, còn đang rất căng thẳng, ai ngờ cô lại dẫn cô ấy xuống căn tin của công ty ở tầng dưới.
Khoảng thời gian gần đây Tô Tử Ninh gần như đều dùng bữa tại căn tin, nơi này không chỉ đa dạng món ăn mà hương vị cũng không tệ, đa số mọi người trong công ty đều ăn ở đây.
Lúc Hạ Phương dẫn Tô Tử Ninh đi vào, mấy người Ngô Bội Bội đang ngồi ở bên trong.
Lâm Thư Nhã là một người lắm chuyện, vừa ngồi xuống đã bắt đầu kể lại sự tích vinh quang của Ngô Bội Bội.
Đầu tiên là nói cô ta đã hoàn thành đơn hàng lớn vô cùng khó nhằn của bà Lưu, sau đó thì nói sếp Phương muốn cô ta gửi bản thiết kế cho mình.
Người trong phòng ăn lập tức tập trung nhìn về phía Ngô Bội Bội, thậm chí còn có không ít người tiến lên làm quen.
Từ đầu đến cuối Ngô Bội Bội luôn ra vẻ vừa mừng vừa lo, cô ta xua tay nói: “Không có đâu, mọi người đừng nghe Thư Nhã nói bừa, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ công việc của mình mà thôi, những chuyện khác đều phải đợi sếp Phương và sếp Xuyên quyết định”.
Nhưng người xung quanh nghe thấy thế càng chắc chắn Lâm Thư Nhã nói thật, ai nấy đều bắt đầu tung hô Ngô Bội Bội.
Phải nói dù khoảng thời gian này ở công ty, Ngô Bội Bội không làm được gì cả, nhưng cô ta rất biết cư xử, bình thường rất hay mời đồng nghiệp trong phòng và phòng bên cạnh dùng bữa xế, quan hệ với các đồng nghiệp xung quanh cũng không tệ.
“Nhắc mới nhớ, trong bốn người chúng ta chỉ có Bội Bội là trình độ học vấn cao nhất. Lúc đầu có lẽ có hy vọng trở thành trợ lý chủ tịch đó, thật tiếc quá”, nói đến đây Lâm Thư Nhã còn nhìn thoáng qua Hạ Thương vẫn luôn không nói gì ở bên cạnh: “Hạ Thương, anh nói có đúng không, Bội Bội xuất sắc như thế lại chỉ có thể làm trợ lý thiết kế như tôi, tôi thật sự thấy tiếc thay cô ấy đấy”.
Hạ Thương vốn không thích tham gia vào những chủ đề này, anh ta chỉ muốn im lặng làm một người tàng hình thôi.
Nghe Lâm Thư Nhã hỏi thế, anh ta cau mày: “Cấp trên sắp xếp như vậy đương nhiên là có lý do, chúng ta chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình là được rồi”.
Lâm Thư Nhã trợn mắt: “Sao anh có thể cứng nhắc như thế nhỉ, tôi chỉ phàn nàn với anh thế thôi, chúng ta còn có thể ý kiến về cách làm của cấp trên chắc?”
Hạ Thương đáp: “Nếu không thể ý kiến thì cô nói thế có ý nghĩa gì đâu?”
Lâm Thư Nhã vừa định cãi lại thì thấy Ngô Bội Bội xua tay: “Được rồi, thật ra tôi vừa mới tốt nghiệp, bắt đầu phát triển từ trợ lý thiết kế cũng là một cách rèn luyện với tôi, tôi tin cấp trên làm thế chắc chắn là vì tốt cho tôi”.
Ngô Bội Bội nói thế khiến người ta có cảm giác uất ức thay cô ta.
Dù cô ta đang cười, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng người xung quanh thì cảm thấy cô ta đang gượng cười, cảm thấy cô ta bị cấp trên ức hiếp.
Thậm chí còn có người nhỏ giọng nói: “Có phải có người thấy Bội Bội của chúng ta xinh đẹp nên cố ý làm khó cô ấy không?”
“Nói không chừng là vậy đó, nghe nói sếp Xuyên vẫn luôn quan tâm Bội Bội, nhưng không biết người khác thì thế nào”.
“Sao người hẹp hòi như thế có thể ngồi ở vị trí cấp trên được nhỉ? Tôi cảm thấy rất nghi ngờ…”
Những lời này đương nhiên không phải do người ở bộ phận thiết kế nói.
Ở bộ phận thiết kế, Hạ Phương là một tồn tại như huyền thoại, gần như không có ai dám nghi ngờ cô.
Nhưng khoảng thời gian này khi rảnh rỗi Ngô Bội Bội sẽ chạy sang mấy phòng làm việc bên cạnh, còn thi thoảng tiết lộ chuyện mình có mâu thuẫn với Hạ Phương lúc phỏng vấn, tỏ vẻ cô ta rất sợ hãi.
Cô ta đang sợ cái gì?
Đương nhiên là sợ cấp trên chèn ép cô ta rồi.
Cô ta không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu, còn thông cảm với những gì cô ta gặp phải, đương nhiên sẽ tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết.
Dần dần, ấn tượng của rất nhiều người với Tổng giám đốc thiết kế chưa từng gặp mặt là Hạ Phương cũng có thay đổi nhất định.
Nghe đến đây, Hạ Phương hờ hững cười khẽ, dẫn đầu đi tới trước bàn Ngô Bội Bội: “Người hẹp hòi không thể làm cấp trên, vậy xin hỏi người thế nào mới có thể làm cấp trên nhỉ?”
Hạ Phương vừa dứt lời, toàn bộ căn tin đều trở nên yên tĩnh.