Ngô Bội Bội vuốt mái tóc dài, hơi cúi đầu cười dịu dàng: “Thư Nhã, cô vẫn tinh tế như trước đây, tôi còn chưa nói gì mà cô đã nhận ra rồi à?”
“Wow, thật à?”, Lâm Thư Nhã kích động đứng lên: “Thế thì tốt quá, đơn hàng này không chỉ được Giám đốc coi trọng mà Sếp Xuyên cũng hỏi tới mấy lần đấy, nghe nói lần này Sếp Phương trở về định mở một buổi đào tạo cho tất cả nhà thiết kế chúng ta, trong buổi đào tạo có thể sẽ lấy đơn hàng này làm ví dụ, vì nó vốn rất khó…”
“Nếu thế thì thiết kế của cô sắp được Sếp Phương dùng làm ví dụ ưu tú rồi?”, Lâm Thư Nhã nói rất to, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nghe thấy.
“Buổi sáng tôi gặp sếp Phương ở cửa thang máy, cô ấy có bảo tôi gửi bản thảo cho cô ấy, nhưng việc này cũng không chứng tỏ được gì, cho nên chuyện còn chưa xác định thì đừng nói lung tung…”
Ngô Bội Bội đang thấy vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại xua tay, cố ra vẻ nghiêm túc: “Hơn nữa khoảng thời gian này tôi chỉ tập trung hoàn thành đơn hàng này, so sánh thì mọi người đều có tác phẩm xuất sắc để giới thiệu, chắc chắn mọi người cũng sẽ có phần”.
“Vậy chín mươi chín phần trăm là cô rồi! Sếp Phương cũng không bảo chúng tôi đưa bản thảo…”, Lâm Thư Nhã tỏ vẻ hâm mộ.
Không ít người trong phòng làm việc đều đứng dậy nhân cơ hội bắt chuyện với Ngô Bội Bội, đủ lời khen ngợi kéo đến.
Đương nhiên cũng có không ít người cau mày tỏ vẻ khinh thường.
Khoảng thời gian này Ngô Bội Bội làm đủ trò trong phòng làm việc, dáng vẻ õng ẹo kia khiến rất nhiều người không hài lòng.
Mấy lời cô ta nói hôm nay nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng rõ ràng là đang khoác lác còn gì?
Ngay cả khiêm tốn cũng dối trá đến thế, người như vậy ai mà thích cho được?
Nhưng nếu sếp Phương thật sự bảo Ngô Bội Bội đưa bản thảo thì không phải đã nói rõ Ngô Bội Bội này thật sự có chút bản lĩnh à?
Lúc trước rõ ràng còn thấy cô ta bị khách hàng kia chọc giận đến mức đầu bốc khói, trở về phòng làm việc lúc nào cũng nổi giận, mắng bà Lưu kia một trận.
Sao chỉ trong nháy mắt bản thảo đã được thông qua rồi?
Điều này khiến mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Hạ Phương về đến phòng làm việc, phát hiện so với lúc cô rời đi, nơi này đã có thêm không ít vật bày trí hào phóng và đẹp mắt, toàn bộ không gian đều được dọn dẹp gọn gàng, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Cô nhất thời càng thích Tô Tử Ninh hơn.
Cô quả nhiên không chọn nhầm người, có thể tăng lương cho trợ lý nhỏ rồi.
“Chào buổi sáng sếp Phương”.
Trong lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói của Tô Tử Ninh vang lên từ bên ngoài.
Hạ Phương ngước mắt lên, thấy cô ấy mặc váy ngắn công sở đơn giản, trong tay cầm một cốc cà phê, đưa tới bên cạnh cô: “Cà phê của chị đây ạ”.
Hạ Phương gật đầu: “Cảm ơn”.
Tô Tử Ninh nhất thời vừa mừng vừa lo, vội vàng xua tay: “Đây là chuyện em phải làm mà”.
Dù Hạ Phương rất dễ thân thiết, nhưng dù sao cũng đã lâu không gặp, Tô Tử Ninh vẫn thấy khá căng thẳng.
Hạ Phương ngồi xuống ghế, lật xem một vài tài liệu Tô Tử Ninh đã sắp xếp trong khoảng thời gian qua.
Những chuyện cần gấp cô đã bảo Tô Tử Ninh xử lý theo chỉ thị của mình, còn những tài liệu khác thì được sắp xếp để trên bàn cô.
Chưa đến một tháng, trên bàn của cô đã có hai xấp tài liệu dày.
Hạ Phương thấy thế vốn hơi khó chịu, nhưng mở một tài liệu trong đó ra xem thì phát hiện bên trên dán một cái giấy note, trên đó viết điểm chính và một vài biện pháp ý kiến giải quyết được Tô Tử Ninh tổng kết lại sau khi đọc qua.
Vì không dám tự tiện xử lý, cũng không dám viết bừa trên tài liệu, nên cô ấy bèn sử dụng giấy note.
Hạ Phương xem qua, mỗi phần tài liệu đều có dán giấy note, đủ các lời chú thích bằng nét chữ thanh tú.
Cô không khỏi nhìn Tô Tử Ninh bằng ánh mắt khen ngợi: “Không tệ, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, em làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, không ngừng cố gắng”.
Có một trợ lý tỉ mỉ như thế, sau này công việc của cô có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nghĩ thế, tâm trạng của Hạ Phương cũng dễ chịu hơn.
Tô Tử Ninh hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Sếp Phương quá khen, đây là nhiệm vụ của em mà”.
Tính cách điềm đạm này khiến Hạ Phương rất hài lòng..
Cô gật đầu nói: “Em đi làm việc của mình đi, tôi đọc những tài liệu này xong sẽ tìm em sau”, Hạ Phương nói xong thì cúi đầu bắt đầu bận rộn.
Lúc đầu Tô Tử Ninh còn thấy hơi mất mát.
Cô ấy còn định lấy bản thiết kế của mình ra cho Hạ Phương xem.
Hôm qua sau khi mang ra ngoài cho anh trai xem thì được anh trai khen, nói cô vẽ rất đẹp, nhưng có một vài chỗ đẹp thôi là chưa đủ, anh trai còn cho cô ấy một vài ý kiến.