"Vâng, Tư Thành làm việc rất đáng tin, mẹ thấy chưa, con có nhìn lầm ai bao giờ đâu?", Hạ Phương cười kéo tay mẹ mình: "Đi thôi mẹ, chúng ta vào ngồi tám chuyện chút đi".
"Ừ, ừ...", Tiết Lan Hâm kéo tay Hạ Phương, vui vẻ định đi về phòng bệnh.
Nhưng xoay người thì thấy Hạ Khánh Dương đang đầy mặt oán khí nhìn chằm chằm bọn họ, thế là nụ cười trên mặt liền vụt tắt.
"Tiểu Phương...", Hạ Khánh Dương trong lòng rất khó chịu, nhất là ban nãy còn vừa bị Tiết Lan Hâm đập vào trán, bây giờ còn đang rỉ máu.
Nhưng nhờ vậy ông càng rõ hiện tại mình cần gì.
Hạ Phương là ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, chuyện này ông nghe được từ Hạ Oanh Oanh mới biết.
Không chỉ biết chuyện này, ông ta còn biết nhà họ Tần bỗng thay đổi chủ ý, bắt đầu thu thập khuyết điểm của nhà họ Lục - Hạ là vì Hạ Phương ở sau lưng châm dầu vào lửa.
Hạ Phương hận Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh nên đổ hết oán giận của mình lên hai nhà Lục - Hạ.
Ban đầu nhà họ Tần không có động tĩnh gì, bọn họ còn tưởng vậy là ổn rồi.
Nhưng mấy ngày nay nhà họ Tần đột nhiên tấn công, nhà họ Lục đã sắp không chịu nỗi nữa, bắt đầu lảo đảo.
Hạng mục Nhà họ Hạ hợp tác với nhà họ Tần khá nhỏ, còn chưa bị ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nhà họ Hạ đã ký thác toàn bộ hi vọng vào hạng mục này.
Nếu nhà họ Tần muốn tuyệt sát nhà họ Hạ như đã làm với nhà họ Lục, thì e là nhà họ Hạ còn không có cả cơ hội để giãy dụa.
Mắt thấy hạng mục sắp thành công đang ngấp nghé bờ vực thất bại, mà một khi thật sự thất bại thì nhà họ Hạ sẽ phải trả giá nghiêm trọng. Hạ Khánh Dương thật sự sốt ruột không chịu nổi rồi.
"Tiểu Phương, bố biết con giận bố, nhưng chuyện lần này con phải giúp bố và Hạ Thị một tay", Hạ Khánh Dương vốn định xin lỗi, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi.
Bảo ông ta xin lỗi đứa con này à, ông ta không hạ thấp cái tôi được như vậy.
Huống hồ gì ông ta là người làm bố, con gái giúp bố là chuyện hiển nhiên.
"Cục cưng à, mẹ đã nói rõ với Hạ Khánh Dương rồi, từ nay về sau con không có bố. Vậy nên...", Tiết Lan Hâm hơi lo Hạ Phương sẽ khó chịu, nên khi nói những lời này bà có hơi dè dặt nhìn Hạ Phương.
Ai ngờ Hạ Phương cong môi lên, cũng lười biếng tựa lên người Tiết Lan Hâm: "Không phải con đã không còn bố từ lâu rồi hả mẹ? Mẹ này thật là, đãng trí quá".
Tiết Lan Hâm liền thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng xót cho con mình.
Con gái mong muốn tình yêu thương từ bố đến thế nào, bà là người biết rõ nhất, họ từng là một nhà ba người hạnh phúc, bây giờ biến thành như vậy, trong lòng con chắc chắn rất khó chịu.
"Con có mẹ là đủ rồi. Mẹ à, con không cần thêm người thân nào khác", Hạ Phương nói xong thì kéo tay Tiết Lan Hâm đi vào phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Hạ Khánh Dương bị chặn ở bên ngoài.
Lúc đầu ông ta còn có thể hoà nhã hà mình cầu xin Hạ Phương tha cho Hạ Thị một con đường sống.
Nhưng về sau, Hạ Phương hoàn toàn không quan tâm, ông ta bắt đầu nói mấy lời chọc tức Hạ Phương, muốn khích tướng.
Nhưng cả Hạ Phương và Tiết Lan Hâm đều không quan tâm đến ông ta.
Hạ Khánh Dương giận dữ, bắt đầu quát mắng không biết suy nghĩ.
Tiết Lan Hâm trong phòng bệnh nghe thấy những lời khó nghe ở bên ngoài thì sắc mặt trở về rất khó coi.
Bà không chỉ muốn lần muốn đứng dậy đi ra ngoài đánh chết Hạ Khánh Dương.
Nhưng Hạ Phương kéo bà lại: “Mẹ, đừng chấp mấy người cặn bã như thế, ông ta càng hung hăng, Hạ Thị sẽ càng thê thảm hơn”.
Nếu Hạ Khánh Dương thông minh, lúc này ông ta nên buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, không ngừng cầu xin, dùng đủ mọi cách để có được sự tha thứ của Hạ Phương và Tiết Lan Hâm.
Dù chắc chắn Hạ Phương sẽ không mềm lòng.
Nhưng Tiết Lan Hâm thì có.
Hạ Thị là tâm huyết của Tiết Lan Hâm, dù bà rất thất vọng và không có chút tình cảm nào với Tiết Lan Hâm, nhưng bà vẫn còn tình cảm với Hạ Thị.
Chỉ cần Hạ Khánh Dương nhận lỗi, lấy lòng Tiết Lan Hâm và Hạ Phương bằng đủ mọi cách, dùng tình trạng thê thảm của Hạ Thị để tìm kiếm sự thông cảm, nói không chừng Tiết Lan Hâm sẽ mềm lòng nói chuyện với Hạ Phương, bảo cô xin nhà họ Tần bỏ qua.
Nhưng Hạ Khánh Dương phách lối và đắc ý khi ở cạnh Tiết Lan Hâm và Hạ Phương đã quen.
Ông ta chưa từng thật sự coi trọng hai mẹ con họ.
Trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.
Từ trước đến giờ khi ở cạnh hai người, ông ta luôn nghĩ mình ở vị trí cao hơn, nét mặt vô cùng kiêu ngạo.
Không có khả năng ông ta sẽ vứt bỏ thể diện, thật tâm cầu xin họ.
Dù vì lợi ích, ông ta cũng chỉ có thể thấp hèn được mấy phút, ngay sau đó sẽ trở lại như ban đầu.