Lucy Mộ Dung nói: "Ừ ừ, nhà họ Lưu có được như hôm nay không thể không kể đến nỗ lực của hai anh em nhà họ, nhưng ai ngờ đằng sau bọn họ lại là hai đồng đội heo, khó thật..."
"Nhưng mà...", Lucy Mộ Dung đổi đề tài: "Từ khi nào cậu quen được một cậu chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia vậy hả? Còn gọi cậu là nữ thần nữa chứ, trời ạ, cậu nhóc kia đáng yêu dữ thần luôn!!"
Hạ Phương: ....
"Quen nhau ở Kinh Thành đúng không? Vậy mà lại gặp ở Giang Lâm, đây là duyên phận gì vậy chứ, tiếc là cậu đã kết hôn rồi, nếu không thì, ôi mình thật sự rất muốn chèo cái thuyền này đó nhá?", Lucy Mộ Dung ôm tim, lộ ra vẻ mặt trầm mê.
Hạ Phương đỡ trán: "Cậu dẹp luôn đi, thích thì tự mà theo đuổi, đừng có chia rẽ uyên ương nhà này".
Lucy Mộ Dung le lưỡi một cái: "Sao mình xứng với người ta được? Không nghe ông Lưu kia nói à? Người ta là thiếu gia nhà họ Lăng ở Kinh Thành - đứng thứ ba trong bốn gia tộc lớn nhất đó!"
Hạ Phương nhếch miệng, không đáp lời.
Lucy Mộ Dung tự lầm bầm một lúc thì như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Mà nói nữa, nếu mình nhớ không lầm thì cô Ngô Bội Bội kia nói cô ta là người của ai ấy nhỉ? Bạn gái của Lâm Xuyên?"
Hạ Phương hơi nhíu mày lại, khoảng thời gian này cô không ở LM, nhưng vẫn rõ việc nội bộ công ty như lòng bàn tay.
Dù sao cô vẫn còn trợ lý Tô Tử Ninh ở đó, ngày nào cũng giúp cô xử lý công việc ngoài rìa.
Lúc họ vừa vào nhận chức không lâu, hình như cô từng nghe Tô Tử Ninh nói trong công ty có người đang đồn quan hệ giữa Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội không bình thường.
Hình như là Sở Lâm Xuyên đang theo đuổi Ngô Bội Bội?
Tuy bản thân Sở Lâm Xuyên chưa nói gì cả, nhưng anh ấy luôn hết lòng để ý những chuyện liên quan đến Ngô Bội Bội, đối xử với cô ta vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lúc đó Hạ Phương chỉ hơi nhíu mày, còn từng chủ động nhắc nhở Sở Lâm Xuyên chú ý mấy chuyện yêu đương trong công sở, không nên để người ngoài bàn tán ra vào ảnh hưởng đến công việc.
Lúc đó Sở Lâm Xuyên còn thoải mái đồng ý, bộ dạng không hề có chút nào là chuẩn bị phạm vào sai lầm này.
Hay là anh ấy nghĩ nếu không ảnh hưởng đến công việc thì không được tính là phạm quy tắc?
Hạ Phương sờ sờ cằm rồi lắc đầu đáp: "Chưa chắc là sự thật".
"Nhưng Ngô Bội Bội kia đã dám nói thế thì chắc cũng không phải là khoác lác đâu", Lucy Mộ Dung nghiêm túc nói.
Hạ Phương cũng đồng ý.
Lúc Ngô Bội Bội trở lại công ty đã hơn tám giờ tối, mọi người đều đã tan ca.
Nhưng cô ta còn chưa được ăn tối, ôm một bụng tức trở về, vào nhà vệ sinh chửi bới một trận rồi ôm mặt khóc lóc, sau đó mới hằn học về lại văn phòng.
Nhưng khi mở máy tính lên, nhìn bộ lễ phục bị sửa đến mức không còn chỗ nào để sửa được nữa, cô ta lại bế tắc.
Lễ phục là thế mạnh của cô ta, có thể thi đậu UCL thì năng lực thiết kế của Ngô Bội Bội không thể nói là quá kém, năng lực học tập cũng tốt. Nhưng mà...
Từ trước đến giờ cô ta chỉ làm những thiết kế thời thượng hiện đại phù hợp với người trẻ tuổi, cô ta cứ nghĩ rằng dù bà Lưu đã có tuổi, vóc người cũng quá khổ, nhưng các mẫu thời trang hiện đại vẫn luôn rất hot nên chỉ cần đổi kích cỡ lớn lên cho bà ta là được.
Nhưng rõ ràng là cô ta đã quá ngây thơ.
Bà Lưu này có vóc người đồ sộ thì thôi đi, tính cách còn vô cùng khó chịu.
Quan trọng nhất là tư tưởng quê mùa của bà ta chưa hề thay đổi mà cứ mơ tưởng được mặc bộ đồ kết hợp giữa xưa và nay, yêu cầu tìm được vẻ thời thượng trong cái phong cách quê mùa cục mịch.
Điều này thật sự làm khó Ngô Bội Bội, cô ta còn bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Một tháng qua, cô ta chỉ nhận một đơn này thôi, vì muốn làm cho tốt nên có thể nói cô ta đã hao hết bao tâm sức, ban đầu còn chuẩn bị hai, ba bản phác thảo khác nhau, trong lòng thầm nghĩ rằng những thiết kế đơn giản và giảm bớt các hoa văn cầu kì này đã phù hợp với yêu cầu của bà Lưu.
Nhưng ai ngờ đưa ba bản phác thảo ra mà chẳng được một bản nào lọt vào mắt xanh của bà Lưu, còn bị chê bai từng cái một.
Tâm tình lúc đó của Ngô Bội Bội... quả thật chỉ hận không thể tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, cô ta tự nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều, cô ta chỉ mới bắt đầu đi làm, gặp chuyện trắc trở là bình thường, nhất định phải kiên trì thì mới có thể tiến bộ được.
Nhưng thêm lần này nữa, sự kiên trì của cô ta đã bị vắt sạch rồi.
Nhất là khi những nguyên tắc thiết kế học được đều bị bà Lưu phủi bay sạch rồi làm mới lại nhận thức về thiết kế cho cô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tư duy của cô ta, bây giờ cô ta...
Còn hoài nghi bản thân còn nhớ những nguyên lý cơ bản hay không nữa.
Cô ta bực bội đi qua đi lại trên hành lang công ty vài vòng thì bỗng nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, cô ta nhíu mày lại, thầm nghĩ trễ thế này rồi ai còn ở lại tăng ca?
Cô ta thấy số hiển thị trên thang máy lên tầng cao nhất!
Ngô Bội Bội vui vẻ trong lòng.
Chẳng lẽ là sếp Xuyên?