Hắn thậm chí còn không biết tại sao mình lại đến đây.
Cũng không biết Ngụy Thung có còn ở nơi này không. Tóm lại là từ khi nhìn thấy Ngụy Thung, tinh thần hắn cứ khó hiểu thế nào.
"Thật ạ?", Kha Kha hớn hở hỏi lại, thấy Tần Hách vươn tay thì vui vẻ nắm lấy, đợi hắn dẫn đi mua đồ.
Nhưng vừa đi được mấy bước, cô bé lại lắc đầu, chủ động buông tay ra: “Hông được, mẹ dặn cháu hông được đi với người lạ”.
Rồi lại bắt đầu xoắn xuýt, rầm rì nói: “Nhưng mà... cháu gặp chú đẹp trai mấy lần rồi, chú còn giúp cháu nữa”.
Rõ ràng là rất muốn đi cùng Tần Hách nhưng lại nhớ lời mẹ dặn, sợ làm trái sẽ khiến mẹ buồn.
Cô bé còn quá nhỏ để hiểu nguy hiểm là gì, chỉ cảm thấy rất thích chú này, muốn đi cùng chú cơ.
Bộ dáng đáng yêu của Kha Kha làm Tần Hách bật cười.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy con bé cũng không sai.
Lỡ như cứ nhắm mắt đi theo ai đó thì có bị bán đi cũng không hay.
Một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu thế này, có ai lại không thích cơ chứ?
"Không sao hết, nếu vậy thì cháu muốn ăn gì cứ nói cho chú, chú sẽ đi mua, còn cháu ở đây đợi chú, như vậy được không?", Tần Hách lại ngồi xổm xuống hỏi.
"Được ạ?", Kha Kha đang mặt mặt bí xị nghe vậy thì hay mắt sáng rỡ lên đầy trông mong.
Tần Hách làm sao nói ra được chữ không, chỉ còn cách gật đầu cam đoan, chân thành đến nỗi cấp dưới mà chứng kiến chắc đã lọt tròng.
"Chú đẹp trai tốt nhất!", Kha Kha nhào tới ôm lấy hắn, tíu ta tíu tít: “Vậy... vậy Kha Kha muốn xiên nướng cho mẹ, kẹo đường và bánh ngọt!", nói xong còn không quên liếm mép, thiếu điều chảy nước miếng.
Trái tim Tần Hách tan thành một vũng nước, đưa tay véo má cô bé: “Được rồi, cháu chỉ chơi ở gần đây thôi nhé, đợi chút nữa chú trở lại”.
"Tiền này đủ không chú? Hông thì... cháu hông cần kẹo đâu", cô bé cắn môi, dường như phải đắn đo rất lâu mới làm ra quyết định này.
Tần Hách nhận lấy đồng năm mươi xu kia: “Đủ rồi, đợi chú nhé", rồi lái xe ra từ bãi đỗ.
Kha Kha giương mắt nhìn theo không chớp, một hồi sau mới loay hoay đi tìm chỗ ngồi đợi, vừa quay lại thì phát hiện Hạ Phương.
"Chị Phương Phương!", gương mặt con bé bừng sáng, tung tăng chạy đến nhưng được nửa đường thì sực nhớ ra gì đó bèn khựng lại.
Kết quả là mất thăng bằng, cả người đổ rạp xuống.
Hạ Phương phi đến đón lấy, khẽ quở: “Có cái gì mà vội vậy hả? Lỡ té bị trầy mặt thì chị khóc đó!"
Kha Kha nơm nớp nhìn cô đầy bất an, như đang tự hỏi xem liệu cô có nhìn thấy mình và Tần Hách ban nãy không.
Chỉ sợ chị Phương Phương mách mẹ rồi mẹ sẽ lo cho bé.
Hạ Phương xoa đầu cô bé: “Sao vậy em?"
"Chị ơi, ban nãy em hông có đi với chú đẹp trai nha, em vẫn nghe lời mẹ á”.
Hạ Phương phì cười: “Ừ đúng rồi, em không có đi với người ta, em xem người ta như sai vặt thôi”.
Đường đường là sếp Tần lại trở thành chân chạy vặt cho một con bé, nói ra ai mà dám tin chứ?
Ấy vậy mà chuyện này lại có thật, Hạ Phương vừa tận mắt chứng kiến xong.
"Chị thấy em thông minh hông?", Kha Kha không hiểu được ý bóng gió trong lời của Hạ Phương, thậm chí còn cười đến là đắc ý.
Hạ Phương gật gù: “Ừ hử, Kha Kha siêu thông minh luôn, nhưng mà... Sau này đừng làm phiền người lạ nữa nhé?", cô khẽ thở dài.
Kha Kha gật đầu: “Dạ”.
"Em cần gì có thể nói với mẹ đó, mẹ em sẽ vui lắm”.
"Thật không ạ? Nhưng mà mẹ bị đau rồi, lúc không đau thì mẹ lại bận cơ", Kha Kha mím môi, mặt đầy tội nghiệp.
"Đương nhiên là thật rồi. Mẹ là người hiểu em nhất, em phải tin mẹ chứ, đúng không nào?"
Kha Kha cái hiểu cái không, chỉ đành gật gật: “Dạ em biết òi”.
Thế là Hạ Phương hoàn thành nhiệm vụ bán đứng Ngụy Thung, chỉ tiếc cho đương sự bây giờ còn ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì.