Thu Vãn Vân khẽ thở dài, nhanh chóng che giấu sự mất mát trong lòng, dịu dàng nói: “Không cần đâu bố, con cũng chỉ là bị mấy bệnh cũ, mười mấy năm qua khám bao nhiêu bác sĩ, cũng kiểm tra nhiều vậy rồi, kết quả đều giống nhau cả, không cần khám đâu”.
Thu Vãn Vân đáp xong thì gật đầu cười nói với Hạ Phương: “Tiết thần y còn trẻ đã có bản lĩnh lợi hại như thế, thật sự khiến người ta phải kính nể, cảm ơn cô đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi”.
Hạ Phương cẩn thận quan sát Thu Vãn Vân một lúc, thấy lúc nào bà ấy cũng giữ khí chất tao nhã, nói năng khéo léo, không kiêu ngạo không nóng nảy, không giống như đang giả vờ chút nào.
Hơn nữa thấy thái độ của ông cụ với bà ấy hoàn toàn khác mấy anh em Tư Trường Thịnh, rõ ràng là khá quan tâm và lo lắng cho cô con dâu này.
Hạ Phương nhanh chóng đánh giá Thu Vãn Vân, sau đó lười biếng giơ tay về phía bà ấy: “Mợ cả là người nhà họ Tư đầu tiên thật lòng nói cảm ơn tôi từ khi ông cụ tỉnh lại, nên tôi có thể tặng bà một lần bắt mạch”.
Đúng thế, sau khi ông cụ tỉnh lại, anh em Tư Trường Thịnh không chỉ trích cô khiến ông cụ mất trí nhớ thì cũng chỉ vây quanh ông cụ, bảo cô nói chuyện giúp bọn họ trước mặt ông cụ, chứ chưa từng nói cảm ơn cô.
Thu Vãn Vân thoáng sửng sốt, lắc đầu: “Không cần đâu Tiết thần y, tôi hiểu rõ sức khoẻ của mình, không cần phải lãng phí công sức”.
“Tôi nói cần là cần”, không đợi Hạ Phương lên tiếng, ông cụ đã xụ mặt nói: “Người bệnh phải nghe lời, mấy ngày qua tôi không nghe lời, hôm nào cũng bị con nhóc này bắt nạt, cô cũng thế, đợi khỏi bệnh, chúng ta mới có thể bắt nạt lại con bé”.
Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật, ông già này lấy đâu ra tự tin là sau khi khỏi bệnh sẽ có thể bắt nạt cô vậy?
Thu Vãn Vân ngây người, dường như chưa từng thấy ông cụ bướng bỉnh như thế bao giờ, dù sao từ trước đến giờ ông cụ luôn rất nghiêm túc và lễ độ.
“Việc này…”
“Đừng nhiều lời nữa, đưa tay ra đi, giấu bệnh sợ thầy là không đúng, cô yên tâm, dù nhóc Tiết hơi khó chịu nhưng thật sự rất có bản lĩnh, mấy tên lang băm kia làm sao có thể sánh bằng”.
Thu Vãn Vân sợ hãi trước khí thế của ông cụ, cuối cùng vẫn phải từ từ đưa tay ra dưới ánh nhìn của Hạ Phương.
Hạ Phương cầm lấy cổ tay gầy gò hơi lạnh của Thu Vãn Vân, sau đó cô cau mày.
Một phút sau, Hạ Phương buông tay, ra hiệu cho Thu Vãn Vân đưa một tay khác tới. Sau đó cô sờ cằm, không nói gì.
“Nhóc con, cô khám ra cái gì rồi, mau nói đi chứ!”, ông cụ nôn nóng truy hỏi.
Thu Vãn Vân vẫn dịu dàng như trước, bà ấy cười nói: “Bố, bố húp ngụm canh trước đi, sức khoẻ của con như thế vẫn có thể sống biết bao nhiêu năm nay mà, không sao đâu”.
Tính cách điềm đạm này khiến Hạ Phương lại thích bà ấy hơn một chút.
Ông cụ Tư làm sao có tâm trạng húp canh, ông nhìn chằm chằm Hạ Phương bằng đôi mắt sắc bén đục ngầu: “Nhóc Tiết, cô nói gì đi chứ”.
Hạ Phương khẽ thở dài: “Tình trạng của mợ cả không xem là phức tạp, chữa trị cũng không quá phiền phức, nên ông húp cách trước đi, lát nữa để tôi nói chuyện riêng với mợ cả, được không?”
“Sao cơ, cô khám bệnh mà ông già này cũng không được nghe à?”, ông cụ Tư bất mãn hừ lạnh.
Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật: “Ông tuổi đã cao, có thể bớt lo nghĩ được không? Quan tâm kết quả không được à?”
“Nên ý cô là cô có thể chữa khỏi bệnh cho Vãn Vân?”, ông cụ Tư lo lắng quá, vô tình gọi thẳng tên Thu Vãn Vân.
Thu Vãn Vân khẽ cau mày, trong lòng dường như cũng có chút chờ mong, nên cũng không chú ý đến câu nói này của ông cụ.
Hạ Phương hơi cau mày: “Ông ăn canh trước đi, ăn xong tôi nói chuyện riêng với mợ cả một lát rồi sẽ trả lời vấn đề của ông”.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ông cụ Tư so chiêu với Hạ Phương, nhưng đã biết bao lâu rồi, ông cụ vẫn chưa thắng một lần nào.
Lần này cũng không ngoại lệ, dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Hạ Phương, ông cụ chỉ có thể ngoan ngoãn ăn canh.
Ăn xong thì vội vàng đuổi người đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Hạ Phương đi dạo trong vườn nhà họ Tư.
Vì là nhà cũ nên nơi này đã được xây rất nhiều năm, hoa cỏ cây cối trong vườn cũng đều cao lớn tươi tốt.
Đi trên con đường râm mát trong một buổi chiều ngày hè khiến người ta có cảm giác yên tĩnh và tuyệt với khó nói.
Có lẽ vì Thu Vãn Vân bên cạnh quá trầm tĩnh và tao nhã, khiến Hạ Phương đi trong vườn cũng có cảm giác dễ chịu, thậm chí là không muốn lên tiếng nói chuyện cho lắm.
Thu Vãn Vân cũng không vội, im lặng đi dạo với Hạ Phương một lát mới lên tiếng bắt chuyện với cô.
Đương nhiên bà ấy cũng không nói tới chủ đề có liên quan đến sức khoẻ của mình mà liên quan đến ông cụ nhiều hơn.
“Việc ông cụ mất trí nhớ không quá nghiêm trọng, sẽ có thể nhớ lại nhanh thôi, sức khoẻ cũng đã ổn định, nhưng vì lớn tuổi còn nằm liên tục một năm nên cần phải từ từ điều dưỡng. Sau này vận động nhiều hơn, tiếp tục uống thuốc thì sẽ không có vấn đề gì nữa”.
Nghe Hạ Phương nói thế, Thu Vãn Vân thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá…”