"Em về đi Phương cưng, chị muốn yên tĩnh một mình", Ngụy Thung nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Hạ Phương không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, cô ra hiệu cho Tư Thành ra ngoài trước, còn mình ngồi lại trong phòng, nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Thung.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng ôm Ngụy Thung, lặng thinh làm một người bạn ở bên an ủi cô ấy.
Không lâu sau, Hạ Phương cảm giác được bờ vai của mình bị nước mắt thấm ướt.
Cô khẽ than một tiếng: "Nếu đã không nỡ, sao lại phải nói những lời trái lương tâm đó?"
"Chị không có không nỡ", Ngụy Thung lập tức phản bác.
Phát hiện bản thân đang đầy nước mắt trên mặt, nói chuyện không có tí sức thuyết phục nào, thế là cô ấy vội vàng lau mặt, khịt khịt mũi: "Chị chỉ là không muốn gặp lại hắn nữa thôi".
Khóe miệng Hạ Phương giật giật, bà chị nói một đằng làm một nẻo này, thừa nhận bản thân còn yêu khó khăn lắm à?
Nhưng tất nhiên, cô tôn trọng lựa chọn của Ngụy Thung.
Hạ Phương xoa đầu Ngụy Thung: "Biết rồi, sau này không để hắn ở riêng với chị nữa".
Ngụy Thung gật đầu, lại ôm lấy Hạ Phương: "Em không được bỏ lại chị".
"Không đâu".
"Phương cưng là tốt nhất", Ngụy Thung nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng mảnh kí ức giữa cô và Tần Hách, trong lòng lại bắt đầu nhói đau.
Cũng may là lúc này mẹ Ngụy dẫn theo Kha Kha từ ngoài vào.
"Mẹ... Sao mẹ lại...", Kha Kha nhào tới trước giường.
Nhìn thấy khóe mắt còn chưa kịp lau khô của Ngụy Thung, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của Kha Kha tràn ngập buồn bã, bé bật khóc: "Oa oa, ai bắt nạt mẹ đó, Kha Kha giúp mẹ trả thù cho".
Bỗng, Ngụy Thung cảm thấy hàng trăm nghìn lỗ hổng trong trái tim mình đã được lấp đầy.
Cô ấy nâng khuôn mặt bé con lên, cười khẽ: "Mẹ không sao cả, có Kha Kha bảo vệ, không ai làm mẹ tổn thương được hết".
Nhờ sự xuất hiện của mẹ Nguỵ và Kha Kha, tâm trạng Nguỵ Thung thoáng chốc dễ chịu hơn nhiều.
Kha kha còn nhỏ nhưng rất ngoan, nói là áo bông nhỏ không sai chút nào.
Lúc thì nằm trong lòng Nguỵ Thung chọc cô vui, thổi lên chỗ bị thương của cô, nói là thổi một chút sẽ hết đau.
Lúc thì bưng cháo nói muốn đút mẹ ăn.
Nguỵ Thung vô cùng cảm động, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Sao mẹ lại khóc, có phải là đau lắm không”, thấy Nguỵ Thung khóc, Kha Kha cũng rơi nước mắt.
Đôi mắt to vốn long lanh nhất thời càng lấp lánh hơn, khiến người ta thấy đau lòng.
“Không, mẹ không đau”, Nguỵ Thung ôm lấy Kha Kha, nhắm mắt lại nói: “Mẹ cảm thấy có Kha Kha quá hạnh phúc, sau này mẹ nhất định sẽ thương Kha Kha gấp đôi được không?”
“Mẹ vẫn luôn rất thương Kha Kha mà”, Kha Kha dùng bàn tay mũm mĩm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Nguỵ Thung: “Mẹ đừng khóc, sau này Kha Kha sẽ ngoan hơn, không để mẹ phải lo lắng…”
Nghe cô bé nói vậy, Nguỵ Thung càng không cầm được nước mắt.
Hạ Phương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không biết phải nói gì hơn.
Thật sự…
Rất cảm động, nhưng cũng… chẳng có cảm giác gì.
Có lẽ vì cô là một người khá lạnh nhạt?
Nhớ tới khi còn bé, cô cũng từng là cục cưng được bố mẹ nuông chiều, cũng ngây thơ như Kha Kha trước mắt, nhưng sự thật tàn khốc khiến cô phải trở nên sắc bén, gạt bỏ những ngây thơ, từng bước nhìn thấu thói đời, dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy hạnh phúc nhỏ bé đơn giản và tốt đẹp của Nguỵ Thung.
Mà cô dường như đã mất đi khả năng bình thường này từ lúc nào đó rồi?
“Chị Phương Phương, em mang xe trượt đến trường, các bạn học đều rất hâm mộ em, nói em là tiểu tiên nữ đi xe trượt đáng yêu nhất đấy”, Kha Kha khóc cùng Nguỵ Thung một lúc, thấy Nguỵ Thung bắt đầu tự mình ăn cháo thì chạy xuống giường nắm lấy tay Hạ Phương.
Cô bé nở nụ cười xán lạn: “Em ra ngoài trượt cho chị xem được không? Bà ngoại nói là em tiến bộ hơn rồi đó!”
Hạ Phương véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé, cảm giác mũm mĩm, mềm mại nhẵn nhụi khiến nụ cười của cô cũng trở nên dịu dàng hơn một chút: “Được, nhưng nơi này là bệnh viện, nhớ phải chú ý tới người đi đường xung quanh, đừng để ảnh hưởng đến người khác”.
“Vâng vâng, Kha Kha hiểu ạ”, Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy xe trượt để ở một bên, kéo Hạ Phương đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện khá vắng người, sau khi đặt xe trượt xuống, Kha Kha cẩn thận đứng lên, một chân đẩy xe trượt từng chút về phía trước.
Sàn nhà ở đây khá trơn, lúc đầu cô bé không điều khiển được tốc độ suýt thì ngã xuống đất, Hạ Phương kịp thời đỡ lấy cô bé: “Không sao, đừng vội, Kha Kha giỏi nhất mà”.
Lúc đầu Kha Kha hơi ủ rũ, nhưng sau khi nghe thấy lời Hạ Phương nói thì lại quyết tâm một lần nữa: “Em làm được, lúc ở trường em vẫn chơi rất giỏi”.
“Ừm, nơi này khá trơn, đừng vội, cứ di chuyển từ từ thôi nhé?”
“Vâng ạ!”, Kha Kha nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt chân lên ván trượt, cẩn thận thử mấy lần đã thuận lợi trượt đi được.
“Chị Phương Phương nhìn này, em nói là em làm được mà, hi hi…”, Kha Kha vừa trượt vừa cười tươi rói.
Hạ Phương bị ảnh hưởng bởi nụ cười của cô bé, không khỏi nở nụ cười dịu dàng: “Chị biết là Kha Kha giỏi nhất mà, từ từ thôi, nhớ nhìn đường, chú ý người xung quanh đấy”.
“Em biết rồi ạ, vù… bay này… Hi hi…”