Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 137: Ăn xong cũng đã hơn mười một giờ tối.



Đồng Minh Dư cứ vậy cho mình cái quyền được kiêu ngạo.





Cô ấy hãnh diện về bản thân mình, chưa bao giờ coi trọng bất cứ ai.



Đặc biệt là ở cuộc thi này, Đồng Minh Dư tự tin mình sẽ dễ dàng đạt được quán quân, không hề hồi hộp chút nào.



Nhiều người xung quanh đang chỉ trỏ vào Hạ Phương, đưa ra đủ loại nhận xét khó chịu và đầy mỉa mai.



Nhưng Hạ Phương lại cầm hộp đàn lên rồi liếc nhìn đám người đó: “ Đây là cuộc thi violin nên chỉ nhìn năng lực thực sự trên sân khấu. Khẩu chiến là tài năng của các người à?”



Bị một đứa trẻ chế nhạo khiến những người đó cảm thấy rất nhục nhã. Nhưng chẳng mấy chốc nữa trò hay sẽ bắt đầu, thế là họ xì xào vài câu rồi cũng tản ra.



Khi đến lượt Đồng Minh Dư lên sân khấu, giống với Chương Tử Lạc ngày hôm nay, cũng có người đưa cho cô một cốc nước.



Hạ Phương phát hiện cốc nước có vấn đề nên đã chủ động nhắc nhở Đồng Minh Dư đừng uống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phần thể hiện của mình.



Khi đó Đồng Minh Dư căn bản không coi trọng Hạ Phương, tất nhiên cũng không tin những lời Hạ Phương nói.



Nhưng vì thận trọng nên cô chỉ uống một ít và nhổ hết phần còn lại.



Đúng như Hạ Phương đã nói, Đồng Minh Dư bị đau bụng vào cuối buổi biểu diễn.



Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng đối với người đang chơi nhạc thì bất kỳ sự khó chịu nào cũng sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn.







Đồng Minh Dư chịu đựng sự khó chịu và hoàn thành bài thi của mình. Giây phút bước xuống sân khấu, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, lập tức được đưa đến phòng nghỉ gần đó.



Vì không có ai coi trọng Hạ Phương và bày kế hãm hại nên phần thi của cô diễn ra rất suôn sẻ.



Nhưng khi Hạ Phương nâng cây đàn violin lên và chơi những nốt đầu tiên, tất cả những người đang chờ xem trò hề của cô đều bị sốc.



Khán giả im bặt, mở to mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên sân khấu không dám tin, như thể đang mơ vậy.



Biểu diễn xong, Hạ Phương cúi chào rời khỏi sân khấu.



Hội trường vẫn im lặng như cũ, không có bất kỳ tiếng động nào.



Mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc của cô, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.



Khoảng chục giây trôi qua, một ông cuj đứng lên vỗ tay, cả khán phòng nổ ra từng tràng pháo tay nồng nhiệt, gần như muốn chọc thủng mái nhà.



Đồng Minh Dư ngồi trong phòng nghỉ thưởng thức bản nhạc này, sau khi biết là do Hạ Phương chơi, cô ấy lập tức ngây ngốc.



Cô ấy không quan tâm đến việc bản thân cần phải nghỉ ngơi uống thuốc, vội vàng loạng choạng đi vào hậu trường thì thấy Hạ Phương đang thu dọn cây đàn của mình.



Hạ Phương chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm.



Đồng Minh Dư do dự hồi lâu mới mở miệng: "Ừm, tôi xin lỗi… tôi..."



Hạ Phương không quan tâm lắm, xách đàn trên lưng rồi chuẩn bị rời đi.



Đồng Minh Dư lấy hết can đảm để giữ cô lại: "Tôi sai rồi, tôi không nên coi thường người khác. Em, em là nghệ sĩ violin giỏi nhất mà tôi từng thấy".



Hạ Phương hất tay cô ấy ra và rời khỏi phòng, nghe thấy Đồng Minh Dư ở phía sau tiếp tục nói: "Tôi tên Đồng Minh Dư, Hạ Phương, tôi nhớ em rồi, cảm ơn em..."



Nhưng Hạ Phương chỉ vẫy tay đáp lời chứ không hề quay đầu lại.



Cái vẫy tay của đó chính là dấu hiệu cô đã tha thứ cho cô ấy.



Đồng Minh Dư vui mừng đến mức rơi nước mắt ngay tại chỗ mà quên mất mình vẫn còn đang bệnh.

Trong lúc ăn cơm, Đồng Minh Dư luôn cảm thán về duyên phận tuyệt vời giữa mình và Hạ Phương.



“Nếu không nhờ em thì chị đã không được như ngày hôm nay, cũng không có mối quan hệ cô trò với Tử Lạc”, Đồng Minh Ngọc thở dài: “Đáng tiếc, chị nghe Tử Lạc nói em không còn chơi violin từ lâu rồi”.



Hạ Phương sờ mũi nói: "Ừm, mấy năm nay em khá bận rộn nên không còn muốn chơi cho vui nữa".



Chơi… cho vui?



Đồng Minh Ngọc cảm thấy mình đã bị tổn thương hàng vạn lần.



Trong cuộc thi năm đó, Hạ Phương đã giành được vị trí quán quân với số điểm tuyệt đối!



Thành tích đó mà gọi là chơi cho vui?



Để người khác sống với được không?



“Vậy em có từng nghĩ đến việc tiếp tục chơi violin không?”, Đồng Minh Dư gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nhìn Hạ Phương đầy mong đợi, không hiểu sao cô ấy lại thấy thịt chẳng có vị gì.



“Còn tùy tâm trạng”, Hạ Phương trả lời rất rõ ràng, nhưng Đồng Minh Dư lại cảm thấy miếng thịt thơm trong miệng lại trở nên cứng khô khó nuốt!



Đau lòng quá, đau lòng quá.



Đồng Minh Dư đã kiên trì khổ luyện tập violin suốt ba mươi năm, đang suy nghĩ xem khi nào mình có thể đột phá.



Còn cô gái tài năng trước mặt lại nói với cô rằng bản thân có muốn chơi hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng!



Ba chữ "chơi cho vui" đã đủ khiến cô ấy choáng váng rồi. Nếu tiếp tục nói nữa, Đồng Minh Dư sợ rằng trái tim mình sẽ vỡ vụ mất.



Trong bữa tối này, người ăn ngon miệng nhất là Chương Tử Lạc.



Buổi biểu diễn tối nay rất thành công, Chương Tử Lạc không chỉ nhận được lời khen từ Đồng Minh Dư mà còn mọi người xung quanh tán thưởng.



Tất cả những điều này khiến cô cảm thấy mọi nỗ lực của bản thân đều xứng đáng



Trong tương lai, cô sẽ chăm chỉ phấn đấu nhiều hơn nữa để đạt được kết quả tốt hơn.



Ăn xong cũng đã hơn mười một giờ tối.



Đồng Minh Dư có việc phải làm nên rời đi trước, còn mặt dày xin được tài khoản wechat của Hạ Phương trước khi rời đi.



Hạ Phương đang định đưa Chương Tử Lạc về nhà thì Ngụy Thung lại chào tạm biệt, nói mình có một người bạn đang say rượu ở gần đây, nên cô nhân tiện ghé qua đón người rồi cùng về.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv