Tân Túc lại nói: “Khi ấy em bỗng dưng phát bệnh nên ngã xuống sơn cốc, vô tình gặp phái ông Dược Cốc Tử. Ông ấy cho em ăn một viên thuốc thôi mà em thấy thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết”.
Cậu ta cười cười: “Sau đó em cám ơn ông ấy, còn hỏi đây là thuốc gì, có thể chữa hết bệnh cho em không”.
Hạ Phương chống cằm, im lặng nhìn Tân Túc.
“Nào ngờ ông ấy chỉ vuốt cằm, nói rằng đây là thuốc mới do học trò của ông vừa chế xong, có thể bồi bổ cơ thể, đặc biệt là với người thế nhược nhiều bệnh để có thể thuận lợi dùng các loại thuốc khác. Nếu kết hợp với thủ thuật châm cứu trừ độc của chị ấy nữa thì hiệu quá sẽ tăng lên gấp bội”.
Tân Túc nhoẻn cười: “Khi ấy em mới biết em vừa trở thành chuột bạch. Nhưng vì yếu quá nên em lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã được người nhà tìm thấy, trong tay còn nắm một lọ thuốc nhỏ. Về sau em mới biết chính lọ thuốc ấy đã giữ mạng em”.
Hạ Phưong nghe kể mới nhớ lại cảnh mình chế thuốc như không có ngày mai hồi mười mấy tuổi.
Hình như có đợt sư phụ già nói ông ấy cầm thuốc mới đi ra ngoài một chuyến, cứu được một thiếu niên bệnh tật.
Chỉ có điều…
Nếu cô nhớ không lầm thì lọ thuốc khi ấy chí là bán thành phẩm thì phải…
Nói cách khác là nó chỉ trị được ngọn, không tri được gốc, lại còn có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Thế tóm lại là…
Tân Túc thật sựtrởthành chuột bạch mà còn tưởng là được cứu?
Năm ấy Hạ Phương còn giục sư phụ mau đi tìm người ta lấy thuốc lại, đừng đế nó hại người.
Nhưng không hiếu vì sao ông lại không làm theo.
Hôm nay thấy được tình trạng của Tân Túc, cô mới hiểu ra.
Tuy viên thuốc kia có tác dụng phụ nhưng nếu không nhờ nó thì cậu ta đã không thế kiên trì qua những đợt trị liệu sau đó rồi.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Sập tối hôm ấy, Hạ Phương nhận được điện thoại của sở Lâm Xuyên, hỏi chừng nào thì chuẩn bị xong bộ sưu tập mùa hè.
Cô mới sực nhớ ra mình còn công việc chưa làm xong.
Mấy hôm nay lu bu chuyện chữa bệnh làm cô quên mất việc chính.
Cũng may cô là tổng thiết kế nên không cần phải đến công ty điểm danh mỗi ngày, bằng không lấy cái sự lười này chắc là đã bị tống cố đi từ lâu.
Hết cách, sau khi châm cứu cho Tân Túc xong, Hạ Phương bèn ngồi xuống, mở tạp chí thiết kế cơ bản số mới nhất ra, nhàm chán lật từng tờ.
Khi cò lật đến bộ sưu tập của Can, Tân Túc bỗng ngọ nguậy, ra chiều muốn nói lại thôi.
Thấy cậu ta có vẻ không thoải mái, Hạ Phương nhíu mày nhìn sang.
“Chị Hạ… cũng thích Can ạ?”, Tân Túc bị bắt quả tang nhìn lén thì đỏ mặt, dè dặt hỏi với chút chờ ong.
”ừm.Hạ Phương dài giọng: “Thích chứ, anh này thiết kế đẹp đấy”.
Ngặt nỗi người ta còn bí ấn hơn cả Hạ Phương, không hề để lộ một tí thông tin nào.
Ngay cả bản thân Hạ Phương tự nhận là hacker có tiếng mà Can vẫn cứ như tờ giấy trắng, không moi ra được tin gì.
Đã vậy người ta còn chơi trội hơn, mỗi năm chỉ cho ra một bộ sưu tập nhưng thiết kế nào cũng xinh đẹp vô cùng.
Kiểu dáng đơn gián mà táo bạo, đến nỗi làm Hạ Phương phải tự hỏi đây là kiểu người thế nào mới tạo ra được những thiết kế thuần túy đến vậy.
Có lẽ cũng là một người cực kỳ đơn thuần, chỉ khao khát tự do chứ không phóng đại nhu cầu nội tâm?
Hay là… một ông già ấn cư trong rừng sâu?
Sống một đời vô dục vô cầu, chỉ đế tận hưởng cuộc sống giản dị này?
Cho dù thế nào thì Hạ Phương vần luôn đánh giá Can rất cao.
Tân Túc nghe cô nói vậy thì hai mắt sáng lên, thấp giọng lầm bầm gì đó.
“Gì cơ?”, Hạ Phương đang thất thần nên nghe không rõ bèn hỏi lại.
Tân Túc bất chợt đỏ mặt, ậm ừ cả buổi mới lắc đầu: “Không có gì, ý em là… vóc dáng chị Hạ sẽ rất hợp với thiết kế của Can… Giống như là thiết kế riêng cho chị vậy… Nếu chị có thế… trở thành người mẫu riêng của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ… rất là tự hào”.
Hạ Phương không biết cậu nhóc này đỏ mặt vì lý do gì, nhưng nhớ lại lần trước cậu ta cũng khen mình tới tấp thì bật cười: “Cậu chủ nhỏ quá khen rồi, chính vì thiết kế của Can rất đẹp nên mỗi người mặc vào sẽ mang lại câm giác khác nhau. Với lại người mẫu thì để cho dân chuyên nghiệp làm, tôi không tranh được với họ”.
Tân Túc nghiêm túc lắc đầu: “Không, chị mặc vào mới đẹp nhất… Mấy người chuyên nghiệp kia… không có cửa so với chị”.
Hạ Phương sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.
Tân Túc cũng giật mình nhận ra mình đi hơi lố, dễ gây hiểu íâm, vội vàng chữa lại: “Em không có ý gì đâu…”
“Hình như tòi đến không đúng lúc thì phải?1′, bồng có tiếng đẩy cửa từ bên ngoài đi kèm với chất giọng trầm khàn của Tư Thành.
Hạ Phương nghiêng đầu, nhìn gương mặt điển trai kia mà cảm giác như lâu rồi mới gặp.
Mặc dù… chỉ mới một tuần mà thôi…
Hạ Phương cho rằng mình sẽ không nhớ người này.
Sự thật cũng chứng minh cô bận chữa bệnh cho Tân Túc đến tối mặt, mỗi ngày trừ làm việc ra chỉ có ngủ, không có thời gian để nhớ thương ai.
Nhưng mà…
Nhìn thấy anh khoác vẻ phong trân, râu chưa kịp cạo hết, sắc mặt đầy mỏi mệt nhưng ánh mắt nhìn cô lại nóng bỏng vò cùng, khiến trái tim Hạ Phương đập rộn liên hồi, một loại cảm giác mang tên nhung nhớ lan tràn khắp đáy lòng.
”C- cậu sáu…”, Tân Túc như đứa trẻ bị bắt quả tang tại trận mà luống cuống tay chân, gương mặt đã trắng bệch nay còn mang thêm vẻ hoảng sợ.
Cậu ta vội vàng giải thích: “Em… em không có ý gì đâu… Em chỉ nói là chị Hạ rất hợp với bộ lễ phục kia…”
“Thế à?”, ánh mắt Tư Thành trở nên sâu thẳm, nhìn xoáy vào Tân Túc lạnh buốt gan, cá người lại có vẻ chua chua.
Tân Túc cắn môi như con nai nhỏ sợ sệt, hết nhìn anh rồi lại nhìn Hạ Phương, không biết phải xứ lý thế nào.
Cái tên này, lại cố tình hù con nít…
Hạ Phương cạn lời, bèn đứng dậy hỏi: “Chẳng lẽ tôi không xứng được khen sao ông Tư?”
Ánh mắt đối phương lập tức trở lại trên người cô, nổi nhớ nhung trần trụi mang theo dục vọng như muốn nuốt trọn cô vào bụng khiến Hạ Phương bỗng sinh lòng sợ hãi.
“Em xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất, nhưng…”, anh bước tới, nâng cằm cô lên: “Chỉ có thể là của tôi cho”.
Một chiêu đầy ngang ngược này khiến Hạ Phương đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Biết rằng Tân Túc còn đang trợn mẳt nhìn, cò lúng túng hẳng giọng: “Chúng ta ra ngoài đã…”
Nói rồi kéo Tư Thành đi v’ê phía cửa.
Có điều cô chưa kịp đóng lại thì đã bị Tư Thành ấn lên vách tường kế bên, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng triền miên.