Hạ Phương không ngờ điệu khiêu vũ của cô và Tư Thành trong tiệc mừng thọ của Tần Thủ Văn lại được biết đến nhiều như thế.
Đúng vậy, lại có người đăng video khiêu vũ của cô lên mạng.
Nhưng khiến người ta bất ngờ ở chỗ không ai nhận ra người đàn ông là cậu sáu nhà họ Tư mà tất cả mọi người đều biết nữ chính là đàn em Hạ Phương của Nguỵ Thung.
Vì video múa của Hạ Phương lần trước vẫn còn đang lan truyền trên mạng, độ hot rất cao.
Nên lần này vừa có người đăng video của cô, cô lập tức lên tận đầu hot search.
Thấy video, Hạ Oanh Oanh tức đến mức xanh mặt.
Cô ta đập mọt đống đồ trong khách sạn, sau đó sa sầm mặt, thở hổn hển mắng: “Tại sao, tại sao, tại sao đồ đê tiện Hạ Phương đó lại có thể thuận buồm xuôi gió ở Kinh Thành như thế?”
“Rõ ràng nó đã không múa rất nhiều năm, rõ ràng nó đã bị mình giẫm đạp, tại sao cuối cùng ông trời vẫn giúp nó?”
Từ nhỏ đã phải sống dưới ánh hào quang của Hạ Phương, trong lòng Hạ Oanh Oanh vẫn luôn có bóng ma tâm lý.
Biết bao năm qua, cô ta cố gắng vượt qua Hạ Phương, cướp lấy mọi thứ từ Hạ Phương.
Vốn cứ tưởng chỉ cần cướp cả Lục Anh Đường đi, Hạ Phương thảm hại sẽ hoàn toàn sụp đổ, mất đi tất cả, từ đó có thể đạp cô dưới chân tuỳ tiện giày vò.
Rõ ràng mọi thứ đều đang tiến hành theo kế hoạch của cô ta, nhưng vì sao kết quả lại hoàn toàn khác?
Hạ Oanh Oanh không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng cô ta rất không cam lòng.
Cô ta quay đầu nhìn lại, thấy bản thân trút giận như thế nhưng Lục Anh Đường lại ngồi một bên không nói gì, thậm chí trên điện thoại còn đang mở video Hạ Phương và Tư Thành khiêu vũ.
Hạ Oanh Oanh vốn đang sụp đổ càng nổi trận lôi đình hơn.
“Lục Anh Đường, anh hối hận đúng không? Thấy Hạ Phương tìm được một người đàn ông tốt hơn anh về mọi mặt, nổi bật trên sân khấu, anh hối hận vì đã chọn em đúng không?”
Lục Anh Đường thấy Hạ Oanh Oanh như thế thì không khỏi nhíu mày: “Em có thể im lặng, bình tĩnh lại chút không?”
“Bình tĩnh? Bây giờ thế này anh bảo em làm sao mà bình tĩnh?”, Hạ Oanh Oanh cười châm chọc: “Hạ Phương đã bắt nạt chúng ta như thế rồi, anh còn bảo em phải bình tĩnh?”
“Có phải anh cho rằng mình từng có quan hệ với nó, cảm thấy bản thân còn có hy vọng, vẫn có thể tiếp tục gương vỡ lại lành với nó không?”, Hạ Oanh Oanh nhìn Lục Anh Đường với vẻ châm chọc: “Em cho anh biết, anh đừng nằm mơ nữa. Bây giờ Hạ Phương người ta đã trèo lên cành cao là Tư Thành rồi, anh hoàn toàn không còn cơ hội!”
“Em nói xong chưa?”, Lục Anh Đường đứng dậy quát khẽ: “Anh nói muốn gương vỡ lại lành với cô ta khi nào? Bây giờ chúng ta đã sắp khó giữ mạng rồi, trong đầu em còn suy nghĩ chuyện tình cảm tầm thường này à? Em muốn đợi đến khi nhà họ Lục và nhà họ Hạ đều đi đời mới hiểu hoàn cảnh của mình đúng không?”
Trong trí nhớ của Hạ Oanh Oanh, Lục Anh Đường vẫn luôn là một người đàn ông tao nhã lịch sự, dịu dàng ấm áp, phong độ nhanh nhẹn.
Trong mấy năm ở bên nhau, bọn họ gần như chưa từng cãi nhau bao giờ.
Dù có cãi vã, Lục Anh Đường vẫn sẽ rất kiên nhẫn dỗ dành cô ta, chưa từng tranh cãi với cô ta cái gì.
Nhưng bây giờ vì Hạ Phương, Lục Anh Đường đã quát cô ta rất nhiều lần.
Hốc mắt Hạ Oanh Oanh lập tức ửng đỏ, cô ta cắn môi, nhìn Lục Anh Đường một cách sụp đổ: “Anh quát em, Lục Anh Đường, bây giờ em còn chưa cưới anh mà anh đã quát em rồi, nếu em cưới anh, có phải anh sẽ không coi em ra gì luôn không?”
“Em như bây giờ là vì ai? Không phải là vì anh sao? Nếu không vì anh và Hạ Phương từng có một đoạn quan hệ như thế, em có cần ngày ngày ầm ĩ với nó mệt mỏi thế không? Em làm thế chẳng phải vì muốn bản thân trở nên tốt hơn nó, để anh quý trọng em hơn, tương lai chúng ta mới có thể hạnh phúc hơn ư?”
“Còn anh? Thấy Hạ Phương tốt hơn em thì bắt đầu chê bai em à? Bây giờ đã cảm thấy em phiền thì em còn gả cho anh làm gì? Còn không bằng em… em chết đi cho xong… Hu hu…”
Lục Anh Đường bị tiếng khóc của Hạ Oanh Oanh làm đầu óc căng lên, cơ thể như sắp nứt ra.
Nhưng người phụ nữ này khóc lóc thê thảm đứt ruột đứt gan như thế, hắn ta cũng không thể quát lên nữa.
Nhưng càng im lặng, nội tâm hắn ta càng mơ hồ.
Hắn ta bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình.
Mấy năm qua, rõ ràng Hạ Oanh Oanh rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn hiền thục, đoan trang tao nhã, quan tâm hắn ta chu đáo, cũng rất dịu dàng, luôn cho hắn ta một cảm giác một người phụ nữ nội trợ hiền đức, khiến hắn ta tin tưởng sự lựa chọn của mình là đúng.
Đúng thế, Hạ Phương chưa từng lấy lòng hắn ta như Hạ Oanh Oanh, cô nói chuyện luôn đơn giản trực tiếp, đã bao giờ dịu dàng dỗ dành hắn ta đâu?
Chính vì không thể tìm được cảm giác được cưng chiều từ Hạ Phương nên Lục Anh Đường mới bị Hạ Oanh Oanh lấy lòng và quyến rũ một cách dễ dàng như thế.
Bây giờ thấy Hạ Oanh Oanh nổi điên, Lục Anh Đường thật sự không chỉ một lần hối hận với sự lựa chọn của mình. Nếu đổi lại là Hạ Phương thì chắc chắn sẽ không như thế…
Xảy ra vấn đề, cô sẽ lập tức nghĩ cách để giải quyết chứ không phải bắt bẻ rồi tranh cãi với hắn ta…
Nhớ tới Hạ Phương, Lục Anh Đường nhìn Hạ Oanh Oanh thế nào cũng thấy khó chịu.
Đặc biệt là dáng vẻ khóc sướt mướt tràn đầy oán hận của cô ta khiến hắn ta cảm thấy rất gai mắt.
Vừa khéo lúc này Triệu Lệ Chi gọi điện thoại cho Hạ Oanh Oanh, cô ta khóc lóc trở về phòng nghe điện thoại, Lục Anh Đường mới yên tĩnh được một lát.
Nhưng khi nhớ tới sự ngọt ngào của Hạ Phương và Tư Thành, trái tim hắn ta vẫn hơi đau đớn.
Nếu lúc trước hắn ta không đến bên Hạ Oanh Oanh thì chắc hẳn người cùng hưởng ánh hào quang với Hạ Phương sẽ là hắn ta đúng không?
Hạ Phương vẫn chưa biết chuyện mình lại nổi tiếng trên mạng.
Cô vừa về đến nhà, còn chưa kịp tắm đã nhận được cuộc gọi của Tần Thủ Văn.
Ông ấy nói tình trạng của Tần Túc lại bắt đầu không ổn định, hỏi cô có thể tranh thủ thời gian đến khám cho cậu ta một lần nữa không.
Vấn đề của Tần Túc vốn rất nghiêm trọng, hơn nữa Tần Như Sương còn dùng cách ngu xuẩn như thế để đối phó với cô, khiến sức khoẻ vốn đã rất yếu ớt của cậu ta càng trở nên tệ hại hơn.
Cô đã đoán trước tối nay mình phải đến nhà họ Tần một chuyến, nhưng cô muốn về tắm trước, nghỉ ngơi một lát rồi mới đi. Nhưng không ngờ…
Tình hình của Tần Túc còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô.
Hạ Phương mang theo đồ nghề của mình, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng đi ra ngoài.
“Sao anh lại ở đây?”, Hạ Phương vừa đi tới nhà đỗ xe chuẩn bị lấy xe đi thì thấy có một chiếc xe đang khởi động.
Mà Tư Thành đang ngồi trên ghế lái, ngón tay để bên ngoài cửa sổ xe đang kẹp một điếu thuốc.
“Tôi đoán được tối nay em còn phải ra ngoài nên đợi em ở đây”, Tư Thành nhướn mày, nở nụ cười quyến rũ: “Đi thôi, bà Tư của tôi”.
Trong lòng Hạ Phương có một dòng nước ấm khác thường chảy qua, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tư Thành, cô chợt muốn thưởng cho anh một chút.
Sau đó, cô cũng thật sự làm thế.
Cô đi thẳng đến trước cửa ghế lại, ngoắc tay với người đàn ông bên trong.
Đợi Tư Thành nghi ngờ thò đầu ra, cô nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh, sau đó buông tay như không có chuyện gì xảy ra lên xe, ngồi dựa vào ghế nói với anh một câu: “Đây là phần thưởng, ông Tư tiếp tục cố gắng nhé”.
Tư Thành nhìn chằm chằm Hạ Phương bằng ánh mắt sâu thẳm như có thể hút cô vào bên trong.
Nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, ngoan ngoãn lái xe đưa cô đến nhà họ Tần.