Những lời Lục Anh Đường nói khiến xung quanh trở nên yên tĩnh.
Đúng thế, phân tích từ camera giám sát dường như cũng chỉ có hai khả năng này.
Dù Tần Thủ Văn chỉ điều tra được người gây ra tai nạn đó thuộc nhánh phụ của nhà họ Tần.
Nhưng với hình ảnh bất chấp tất cả chạy nhanh tới cứu người của Hạ Phương khi đó, ông ấy không thể nào có suy nghĩ cô là đồng bọn của kẻ thù được.
Nhưng nghe Lục Anh Đường nói thế, Tần Thủ Văn lại không khỏi bắt đầu dao động.
Dẫu sao Hạ Phương và ông ấy không quen không biết, tại sao lại chạy đến cứu ông ấy trong tình huống khẩn cấp như thế?
Còn nữa, cô không phải bác sĩ, tại sao có thể trùng hợp mang theo thuốc có thể xoa dịu bệnh của Tần Túc được?
Vả lại lúc cứu người Hạ Phương quyết định rất nhanh, vừa nhìn dáng vẻ dứt khoát kia đã biết là một người có kinh nghiệm.
Thật sự là họ may mắn, vừa khéo gặp được cứu tinh trong thời điểm nguy cấp ư?
Hay là tất cả mọi chuyện đều là có ý đồ khác, đã được lên kế hoạch từ trước?
Tần Thủ Văn đã biết từ lâu rằng nhánh phụ của nhà họ Tần vẫn luôn nhìn chằm chằm dòng chính, ông ấy không tiêu diệt triệt để bọn họ chỉ vì vẫn chưa có chứng cứ, chỉ có thể chèn ép trước.
Nhưng nhánh phụ muốn tiêu diệt và thay thế dòng chỉnh cũng không chỉ đơn giản là giết Tần Thủ Văn và Tần Túc, Tần Thủ Văn đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình, dù ông ấy có chết, chưa chắc nhánh phụ đã có thể giành được lợi ích gì.
Nên cách tốt nhất không phải là giết Tần Thủ Văn và Tần Túc mà là khống chế họ, để họ chắp tay nhường lại địa vị dòng chính.
Nếu là thế thì…
Tạo ra một tai nạn, sau đó để Hạ Phương làm ân nhân của bọn họ, thành công lẻn vào nhà họ Tần, sau đó từng bước một làm tan rã nhà họ Tần từ bên trong chính là biện pháp tốt nhất.
Chỉ nghĩ thôi, Tần Thủ Văn đã không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Ông ấy giữ chức vị cao đã nhiều năm, từng thấy rất nhiều mưu mô, nhưng suy xét hết các tính toán vẫn có sơ hở, quên mất khả năng này.
Tần Thủ Văn siết chặt tay, rõ ràng ông ấy đã bắt đầu tin lời Lục Anh Đường.
Nhưng nhìn thoáng qua Tư Thành, ông ấy lại nhíu mày, bắt đầu suy tính theo hướng ngược lại.
Nếu Hạ Phương thật sự là người phụ nữ của Tư Thành.
Với quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Tư, Hạ Phương hoàn toàn không có lý do gì ra tay với nhà họ Tần.
Trừ khi Hạ Phương không chỉ muốn nhằm vào nhà họ Tần mà còn định ra tay với nhà họ Tư…
Hoặc là nhà họ Tư muốn đối phó với ông ấy.
Suy xét từ góc độ khác, khả năng thứ hai hoàn toàn không có, dù sao nhà họ Tư muốn đối phó với nhà họ Tần cũng đâu cần mượn sức một người phụ nữ.
Hơn nữa Tư Thành là người dễ bị một người phụ nữ lừa sao?
Tư Thành trở về nhà họ Tư chưa lâu, thân phận ở Kinh Thành vẫn luôn rất bí ẩn, hành động rất khiêm tốn.
Ở Kinh Thành rất ít người từng gặp Tư Thành, nhưng không ít người hiểu phong cách làm việc của anh.
Mà nhà họ Tần vẫn luôn dựa vào nhà họ Tư, Tần Thủ Văn không chỉ có quan hệ không thể với Tư Trường Thịnh mà còn rất thân thiết với ông cụ Tư.
Nên Tần Thủ Văn mới có cơ hội quen biết Tư Thành.
Hai năm qua, Tần Thủ Văn cũng thường xuyên đến nhà họ Tư thăm ông cụ Tư, ông ấy cũng nghe ông cụ Tư khen Tư Thành rất nhiều, nói anh thông minh bao nhiêu, có phong độ của ông cụ năm đó, chắc chắn sau này có thể giúp nhà họ Tư đi lên một tầm cao mới.
Có thể được ông cụ Tư đánh giá cao như vậy, bản lĩnh của Tư Thành sao có thể tầm thường được?
Nếu không đơn giản thì anh có thể bị một cô gái như Hạ Phương đùa giỡn trong lòng bàn tay ư?
Tất cả suy nghĩ nhanh chóng di chuyển trong đầu, chưa đến một phút, trong lòng Tần Thủ Văn đã có kết luận.
Ông ấy bình tĩnh nhìn Lục Anh Đường, nở một nụ cười hàm ý sâu xa, vỗ tay nói: “Cậu Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, suy luận này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, không chê vào đâu được".
Lục Anh Đường cho rằng Tần Thủ Văn khen mình thật, hắn ta cong môi, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Nhưng ngoài mặt lại rất khiêm tốn: “Ông Tần quá khen, cháu chỉ không muốn thấy ông Tần bị người khác cố ý lừa dối và lợi dụng. Dù sao hai nhà chúng ta vẫn còn quan hệ hợp tác, coi như vì chúng ta có thể tiếp tục hợp tác tốt hơn, cháu cũng sẽ làm hết khả năng của mình chia sẻ nỗi lo giúp nhà họ Tần”.
Lời nói hiên ngang như thế được thốt ra từ trong miệng Lục Anh Đường khiến người ta hơi buồn cười.
Hạ Phương cũng thật sự không nhịn được nữa mà bật cười.
“Ha ha… anh Lục đúng là vẫn đề cao mình như thường lệ…”
Lục Anh Đường sa sầm mặt, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt giễu cợt: “Hạ Phương, là bạn trai cũ của cô, tôi tự thấy mình khá hiểu cô. Có điều mấy năm qua cô như hoàn toàn trở thành một người khác vậy… Tôi cho rằng tệ lắm thì cô chỉ quan hệ nam nữ hỗn loạn, mập mờ với đám đàn ông chẳng ra gì ở khắp nơi mà thôi. Không ngờ cô lại vì tiền mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế”.
“Tiền thật sự quan trọng đến mức khiến em bán đứng cả lương tâm như thế sao?”, Hạ Oanh Oanh cũng nhìn Hạ Phương bằng nét mặt nặng nề: “Là vì nuôi người đàn ông bên cạnh em hay vì mua đồ hiệu trên người để chứng minh em sống tốt hơn bọn chị?”
“Làm chuyện không có tình người để đổi lấy tiền, em thật sự không cắn rứt lương tâm à?”
Hai người kẻ xướng người hoạ, khiến người ta không thể bắt bẻ một chút nào.
Không ít người nhà họ Tần ở xung quanh nghe thấy vậy đều không khỏi bắt đầu chỉ trỏ Hạ Phương.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì lễ phục cô ta mặc là kiểu giới hạn mùa xuân của Can? Giá của nó ít nhất cũng hơn mười triệu nhỉ?”
“Người cô ta muốn hại là gia chủ đương nhiệm và người thừa kế tương lai của nhà họ Tần, mấy chục triệu có là gì?”
“Nhưng kiếm tiền bằng cách này, cô ta có thể tiêu mà không nghĩ gì à?”
“Nếu cô ta có lương tâm thì sẽ đi làm chuyện như thế à?”
“Cô không nghe khi nãy ông Tần nói sao à? Cô ta là ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, ông Tần sẽ trả ơn cho cô ta nhiều thứ lắm”.
“Đương nhiên, người tốt và người xấu đều là cô ta, nhận được lợi ích từ hai bên, người như vậy đúng là đáng sợ”.
“Đây đâu phải người, rõ ràng là một con rắn độc”.
Hạ Phương nghe đủ lời bàn tán, nhưng cô vẫn không nói gì.
Cô đang đợi Tần Thủ Văn tỏ thái độ.
Cô không khó để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng nếu nhà họ Tần dễ dàng bị Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh lay động thì cô không cần phải giúp nhà họ Tần.
“Ông nội, cháu đã nói là người phụ nữ này không phải người tốt rồi mà ông còn không tin, bây giờ chứng cứ đã ở ngay trước mắt, ông còn muốn tiếp tục bênh vực cô ta ư?”, Tần Như Sương kích động trách móc.
Tần Thủ Văn liếc Tần Như Sương bằng ánh mắt lạnh như băng.
Ông ấy cũng không biết rằng một quyết định của mình lúc này không chỉ cứu được mình và nhà họ Tần mà còn cứu vớt cuộc đời của Tần Tục.
“Suy luận của cậu Lục và cô Hạ Oanh Oanh thật sự rất xuất sắc, rất logic, không có chút sơ hở, tôi suýt thì bị suy luận hoàn mỹ này của hai người thuyết phục rồi, nhưng mà…”, Tần Thủ Văn hất cằm, nhìn Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh với vẻ giễu cợt, trầm giọng nói: “E rằng hai người không biết thân phận thật sự của cậu sáu nhỉ?”
Cậu sáu?
Cậu sáu nào?
Những người đang có mặt tỏ vẻ ngơ ngác.
Ngay cả Tần Như Sương cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Dẫu sau Tần Như Sương biết đến Tư Thành là vì Tư Thành là bạn bốt của anh trai Tần Hách.
Nhưng cô ta không biết Tư Thành là người nhà họ Tư ở Kinh Thành, càng không biết anh còn có cái danh cậu sáu.
Thấy người xung quanh đều tỏ vẻ khó hiểu, Tần Thủ Văn nhìn về phía Tư Thành, thấy Tư Thành gật đầu, ông ấy mới tiến lên hai bước cất giọng cung kính: “Giới thiệu với mọi người, đây là cậu sáu nhà họ Tư ở Kinh Thành, người ngoài hay gọi là cậu sáu Tư…”