Hạ Phương và Tư Thành tới khá muộn, lúc này phòng tiệc đã tấp nập người đến, tất cả đều là khách được mời đến tham gia tiệc mừng thọ của Tân Thủ Văn.
Buổi tiệc rượu nào cũng là một lần cơ hội hiếm có để người ta kết giao làm quen, là một cuộc chiến không khói súng, và đồng thời cũng là một trận so tài vô hình.
Đàn ông ở đây đều âm thầm so sánh thân phận, địa vị và năng lực với nhau.
Mà phụ nữ thì lại so vóc người, nhan sắc, và chống lưng của mình.
Hạ Phương rất ít khi tham gia vào các hoạt động như thế này, cũng không có hứng thú với nó.
Nhưng khi được Tư Thành chậm rãi nắm tay dắt vào đại sảnh, những ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ cùng đố kị từ xung quanh phóng tới phía bọn họ cũng không khiến cô cảm thấy xa lạ gì.
Cô hơi nhếch môi, bước đi vừa ung dung vừa tự tin, phong thái tao nhã, phối hợp cùng với nhịp chân của Tư Thành, bước đi vô cùng kiên định.
Trên khuôn mặt hờ hững còn treo lên nụ cười cao ngạo càng khiến cô thêm phần thần bí, làm không ít người phải tò mò quan sát.
Lại nhìn sang Tư Thành ở bên cạnh mặc một thân âu phục đen tuyền, tôn bật lên dáng người cao ngất cùng vẻ đẹp trai vạn người mê.
Tóc anh được cắt ngắn để lộ rõ khuôn mặt không tì vết với những đường nét dịu dàng.
Nhất là nụ cười quyến rũ luôn ẩn hiện bên khóe môi càng khiến quanh thân anh như tỏa ra hào quang sáng rực, bước chân nhìn như túy ý nhưng từng bước lại tựa như dâm lên trái tim mọi người xung quanh đây, khiến lồng ngực họ cứ đập thình thịch theo từng nhấc chân của anh.
“Cậu sáu, cậu đến rồi”, mọi người xung quanh đa số đều không biết Tư Thành.
Là con riêng của nhà họ Tư nên Tư Thành không chính thức ở lại nhà tố, nhưng vì cụ Tư đã công khai thừa nhận thân phận của anh, đồng thời còn cho anh tham gia quản lý xí nghiệp của nhà họ Tư nên danh tiếng của Tư Thành ở Kinh Thành rất lớn, nhưng gần như lại chẳng có ai thật sự gặp được anh.
Nghe Tân Thủ Văn gọi Tư Thành là cậu sáu, rất nhiều người đều cảm thấy mơ hồ, không biết đây là cậu sáu của gia tộc nào.
Thấy Tân Thủ Văn mặc một bộ áo dài họa tiết chữ Phúc, đang tươi cười chào đón mình thì Tư Thành cũng gật đầu nhẹ: “Chào ông Tân”.
“Cậu sáu và cô Hạ đây quả là trời sinh một đôi, ha ha, hai cháu vừa đến thì toàn bộ phòng tiệc của tôi lập tức bị lu mờ. May mà nhờ có hai cháu, tiệc mừng thọ này của tôi được thêm vài phần hào quang”.
Lời này của Tân Thủ Văn nghe giống mâu thuẫn, nhưng lại không hề mâu thuẫn, trái lại còn khen Hạ Phương và Tư Thành một lượt.
Hạ Phương cười khẽ: “ông Tân quá khen rồi, hôm nay mọi người có thể hội tụ lại ở đây đều là nhờ phúc của ông, ông mới là vai chính, cũng là người tỏa ra hào quang cho bữa tiệc”.
“Ha ha ha…”, Hạ Phương nói vài câu đã khiến Tân Thủ Văn cười ha ha hài lòng, ông vui vẻ nhìn Hạ Phương: “Cô Hạ không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết, tinh thần trọng nghĩa rất cao, lại còn có tài năng xuất chúng cùng thiên phú nhảy múa, ngay cả nói chuyện thôi cũng khiến
người ta vui vẻ đến thế. Chẳng trách cậu sáu cưng chiều cô Hạ đến vậy… Ha ha, ngay cả lão già tôi đây cũng muốn đối xử thật tốt với cô Hạ”.
Hạ Phương cười khẽ: “ông Tân quá khen rồi”.
Phong thái của cô đoan trang nền nã lại đúng mực, không vội vàng hấp tấp, khiến Tân Thủ Văn lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt khác.
“Vô cùng cảm ơn cậu sáu và cô Hạ đã tâng bốc. Hôm nay tôi mời cả hai tới đây không chỉ đế mừng thọ, mà còn muốn nhân cơ hội này đế biếu đạt lòng biết ơn của mình và của cả nhà họ Tân với cô”.
Tân Thủ Văn nói xong, lại nở nụ cười với ý tứ sâu xa.
Hạ Phương hơi nhíu mày: “ông Tân khách sáo rồi”.
Cô không hỏi Tân Thủ Văn cảm ơn mình thế nào, chỉ lẳng lặng chờ xem kịch vui.
Cô đoán không sai, Tân Thủ Văn muốn lấy lòng cô thì chắc chắn sẽ ra tay với Lục Anh Đường.
Hai ngày trước không làm gì là đế chờ đến ngày hôm nay?
Nếu là vậy thì thật có lòng quá.
Sau khi Tân Thủ Văn rời đi, Hạ Phương kéo tay Tư Thành rồi đi quanh một vòng.
Hai người có giá trị nhan sẳc cực cao cùng vóc người hoàn mỹ đi chung với nhau trở thành kỳ cảnh nhân gian nơi đây.
Cá hai đi đến đâu đều trở thành tiêu điếm, vô số ánh mắt tập trung lên người bọn họ, khiến Hạ Phương thấy hơi khó chịu.
“Ngồi xuống ăn gì đã nhé?”, Tư Thành dần Hạ Phương đến một góc không có ai rồi để cô ngồi xuống.
Hạ Phương gật đầu nhận lấy món tráng miệng Tư Thành đưa tới, cô ăn một miếng rồi ngạc nhiên nói: “Chiếc bánh này ngon ghê”.
Tư Thành cười nói: “ừ, bà Tân năm xưa lập nghiệp từ nghề đầu bếp tráng miệng. Sau khi gá vào nhà họ Tân thì bà thay đổi công thức lần nâng cấp món ăn lên, cuối cùng nghiên cứu sáng tạo ra một món bánh ngọt mới. Sau này dựa vào món đó tiến vào thị trường trong nước, rồi lại tiến ra toàn thế giới, hương vị đúng là rất ngon”.
“Cụ bà đúng là tài hoa hơn người, tôi từng may mắn được gặp vài lần, món tráng miệng của bà ấy là món ngọt duy nhất tôi có thể ăn được”.
Hạ Phương thấy hơi bất ngờ, cô không hề biết bà Tân năm đó cũng từng là một nhân vật nổi tiếng.
Có thể khiến Tư Thành đưa ra lời nhận xét tích cực như vậy, rõ ràng cụ bà kia là một người không hề đơn giản.
Có một nội trợ tài đức như vậy, chẳng trách nhà họ Tân vững vàng ngồi vào hàng thứ tư khẳp Kinh Thành lâu như vậy.
Hạ Phương không nhịn được ăn thêm vài miếng, chiếc bánh được kết hợp giữa truyền thống và phương Tây, hương vị chính thống, ngọt nhưng không ngấy, vừa vào miệng đã tan ra, đúng là đồ ngon.
“Tiếc quá, nếu bà Tân còn sống, tôi thật sự muốn học cách làm món bánh này từ bà”.
Là một người mê ăn, Hạ Phương không có tí sức đề kháng nào với đồ ngon.
Có lẽ do trước đây cô quá liều mạng làm việc, ăn cơm cũng chẳng được bữa nào ngon chứ đừng nói gì đến việc thưởng thức cao lương mỹ vị.
Hai năm qua sau khi được thả lỏng hơn, Hạ Phương đã nhận ra mình không có sức chống cự trước các món ngon.
“Bà Tân chắc hẳn cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nếu như bà ấy ở lại cõi đời này thêm vài năm thì có lẽ tay nghề của bà đã được truyền cho thiên tài như em rồi”, Tư Thành cười khẽ, gương mặt lại càng yêu nghiệt hơn, trong mắt còn lấp lánh ánh sáng.
Hạ Phương nhún nhún vai: “Tôi cũng không có hứng thú thừa kế tay nghề này”.
Mặc dù bà ấy đúng là một đầu bếp giỏi, nhưng…
Cô không muốn làm người thừa kế chút nào, bây giờ ngoài kia vẫn còn vài ông lão ngày ngày ‘âm ĩ đòi cô nhận thừa kế đây này.
Cô nghe thấy từ này là đã phát hãi.
Tư Thành nhẹ nhàng giúp cô lau đi vệt bánh ngọt bên mép, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ khàng lướt qua da cô, mang theo sự mềm mại đặc trưng, khiến Hạ Phương hơi run lên.
Tư Thành làm như không có chuyện gì xảy ra mà cười: “Vậy có dịp để tôi dạy em, làm vài món đơn giản để thỏa lòng tò mò của em thôi”.
“Anh còn biết làm mấy món này à?”
Tư Thành nhướn mày.
Hạ Phương: “Có gì anh không biết làm không?”
“Có chứ”, Tư Thành gật đầu, sau đó nhìn chăm chú vào Hạ Phương: “Chưa biết làm sao để thành người đàn ông của em”.
Trái tim Hạ Phương đập thình thịch, cô vội đẩy khuôn mặt yêu nghiệt kia ra: “Ông Tư à, chú ý đi, đây là nơi công cộng đó”.
Tư Thành khẽ cười thành tiếng: “Tuân lệnh thưa bà Tư”.
Cách đó không xa, Tân Như Sương nhìn Tư Thành và Hạ Phương thân mật bên nhau mà đỏ cả mẳt, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Tư Thành và Tân Hách là anh em tốt nên Tân Như Sương đã quen biết anh từ sớm, và cũng đã yêu vẻ đẹp trai của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng nhiều năm trôi qua, cô ta chưa từng được bước vào cánh cửa trái tim của anh, Tư Thành luôn coi cô ta như em gái, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
Mặc kệ cô ta dùng thủ đoạn gì cũng không thế khiến anh động lòng được.
Cô ta cứ nghĩ rằng trên đời này sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khiến anh rung động được.
Nhưng Hạ Phương xuất hiện đã phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
Cũng khiến cho lòng đô’ kị của cô ta ngày càng bành trướng.
“Anh Thành là của mình!”, Tân Như Sương cắn răng, siết chặt nắm tay lại.
Cô ta quay đầu lại thì thấy Hạ Oanh Oanh mặc một chiếc váy đỏ sâm bước ra, đáy mắt Tân Như Sương bổng lóe lên ánh sáng.