Trên đường về, Hạ Phương không chỉ nhận được cuộc gọi của mẹ còn nhận được cuộc gọi của cô và Lucy Mộ Dung.
Mọi người đều hỏi cô chuyện múa.
Đặc biệt là mẹ, nhìn thấy cô múa, bà vui đến mức rơi nước mắt.
Sáu năm qua, Hạ Phương gần như không múa nữa.
Tiết Lan Hâm cũng nhiều lần khuyên cô đừng từ bỏ, thậm chí là lấy sức khoẻ của mình ra uy hiếp, Hạ Phương ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn chưa từng thực hiện.
Tiết Lan Hâm biết việc bà ngã bệnh, Hạ Khánh Dương thay lòng đã mang đến đả kích rất lớn cho Hạ Phương.
Cô không múa nữa không phải vì không thích, mà là vì điều kiện và hoàn cảnh của cò không cho phép cò múa không buồn không lo giống như trước nữa.
Tiết Lan Hâm rất đau lòng vì con gái, cũng hối hận vì mình không có bản lĩnh, mắt bị mù tin nhầm người, không thế cho con gái một cuộc sống tốt hơn.
Hôm nay thấy Hạ Phương đứng trên sân khấu một lần nữa, bà cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ ai.
Hạ Phương cúp máy, xe cũng đã chạy tới dưới biệt thự của Tư Thành.
Cô liên tục gọi cho Nguy Thung mấy cuộc điện thoại mà đối phương đều giả chết nên Hạ Phương chỉ đành thòi.
Trước giờ đàn chị kia của cô luôn giống với đà điếu, làm sai chuyện chắc chắn sẽ trốn, đợi cơn giận của cô qua rồi mới xuất hiện nói xin lỗi.
Nhưng cô ấy cho rằng cô không tức giận thì sẽ bỏ qua cho cô ấy à?
Ngây thơ!
Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa thông minh hơn.
“Về rồi à?”
Hạ Phương vừa lên lầu chuẩn bị về phòng thì thấy Tư Thành vừa tẳm xong đi ra từ trong phòng tắm.
Lúc này hắn chí mặc áo choàng tẳm, trên tay cầm một cái khăn mặt, mái tóc ngắn vẩn còn vương giọt nước, trên người tản ra mùi hương của sữa tắm.
CỔ áo choàng tắm hơi mở, đế lộ cơ ngực hoàn mỹ của hắn.
Vừa nhìn thoáng qua, Hạ Phương đã không khỏi tim đập thình thịch.
“ừm”, cô nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói có hơi khàn.
Tư Thành miền cưỡng tiến lên hai bước, anh mỉm cười, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt thâm tình: “Hôm nay đi đâu thế?”
“ừm, đi làm một vài chuyện, ăn bữa cơm với bạn thân và em họ”, Hạ Phương bị ánh nhìn của anh làm mất tự nhiên, khàn giọng trả lời một câu sau đó dời mắt đi.
Có điều cơ bắp hoàn mỹ của anh đang gần trong gang tấc, dù cô có cố gắng không nhìn tới thế nào đi nữa thì ánh mắt vần vô thức nhìn lên người anh.
Cô cắn răng, thầm mắng tên đàn ông yêu nghiệt này.
Nhiều thứ càng yêu nghiệt hơn đang ở phía sau…
Vì người đàn ông chợt mỉm cười, một nụ cười vô cùng xấu xa.
Anh cúi đầu nhướn mày nhìn Hạ Phương: “Chỉ thế thôi sao?”
Hạ Phương nuốt nước miếng: “Có vấn đề gì à?”
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Hạ Phương vẫn luôn dừng lại trên ngực mình, nụ cười của Tư Thành càng rực rỡ hơn, tay nhẹ nhàng kéo Hạ Phương lại, xoa xoa: “Thích không?”
Hạ Phương đỏ mặt, ngại ngùng ho khan hai tiếng: “Tạm được”.
“Muốn sờ à?”, Tư Thành cúi đầu đến gần bên tai Hạ Phương, giọng cao lên mang theo chút mập mờ.
Mặt Hạ Phương càng đỏ hơn, hốt hoảng giãy khỏi tay Tư Thành, nhưng vì quá mạnh nên vồ một cái vào ngực của anh, ấn lên lồng ngực cứng rắn kia…
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng đờ…
Hạ Phương cho rằng mình sẽ rất lúng túng, nhưng tay lại không nhịn được sờ nhẹ…
ừm…
Dù chỉ sờ một chút nhưng dường như… có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch được nữa.
Lần đầu trêu ghẹo một cách quá đáng như thế, hô hấp của Hạ Phương trở nên hơi dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thậm chí còn không biết nói gì.
“Bà Tư thẳng thắn như vậy à?”, Tư Thành cũng không ngờ Hạ Phương sẽ làm như thế, sau một hồi sửng sốt, anh bật cười thành tiếng.
Lúc cười, lồng ngực của anh nhanh chóng phập phòng, Hạ Phương còn chưa kịp rụt tay cho nên cảm nhận được sâu sắc lực lượng đó, gần như làm bỏng lòng bàn tay của cô.
Hạ Phương đang định rụt tay lại thì Tư Thành chợt đè cô lên tường tạo thành một tiếng bịch.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt là nụ cười quyến rũ: “Có thấy hài lòng không?”
“ừm, cũng không tệ, tiếp tục phát huy”, Hạ Phương cô’ ra vẻ bình tĩnh đáp một tiếng rồi muốn đấy anh ra, để mình thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
Ai ngờ Tư Thành cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: “Bà Tư từng nói là có qua có lại mà, bây giờ có phải đến lượt tôi không?”
Cảm nhận được khí thế nguy hiểm đến gần, Hạ Phương muốn chạy trốn nhưng đã muộn rồi.
Tư Thành chặn miệng cô lại, ôm chặt lấy cô vào lòng, ngăn chặn lời phản kháng của cô.
Cảm nhận được cơ thể Hạ Phương trở nên cứng đờ, hít thở không ổn định, Tư Thành càng cười tươi hơn, để nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Mùi sữa tắm thoang thoảng kết hợp với mùi hương đặc biệt trên người Tư Thành quanh quấn trong hơi thở Hạ Phương.
Xúc câm mềm mại bên môi và sự thâm tình không dịu dàng cũng không mất sự bá đạo của anh khiến Hạ Phương trợn to mắt, gần như quên cả việc hít thở.
“Ngoan, nhắm mắt lại nào”, Tư Thành bất đắc dĩ buông cô ra, khẽ nói một tiếng.
Hạ Phương vô thức nhắm mắt lại, há miệng muốn hít thở, nhưng không ngờ Tư Thành lại đè lên một lần nữa.
Lần này anh lợi dụng sơ hở tấn công, điên cuồng cướp đoạt hơi thở của Hạ Phương.
Hạ Phương không kịp lấy lại tinh thần đã bị Tư Thành tấn công đến mức mất hồn, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Cảm giác rung động chưa từng có kéo tới gần như bao trùm lấy cô, khiến Hạ Phương rơi vào một trạng thái lâng lâng.
Một lúc lâu sau đó, Tư Thành dừng lại, thấy Hạ Phương vẫn còn ngơ ngác, anh cười quyến rũ, khàn giọng trêu chọc: “Ngọt lắm, tôi rất hài lòng”.
Hạ Phương đỏ mặt, ngượng ngùng trợn mắt nhìn Tư Thành: “Tôi không hài lòng!”
Tên đàn ông khốn kiếp này, rõ ràng là lợi dụng cơ hội quyến rũ và đánh lén cô.
Cô nhớ trên hợp đồng của cô viết rất rõ ràng, không có sự cho phép của cô thì không được tự ý làm ra hành động thân thiết với cô…
Tư Thành nhướn mày.
Sau đó nghe Hạ Phương nói: “ông Tư, anh phạm quy rồi”.
Lúc này Tư Thành mới nhớ ra cái thoả thuận kia, anh không nhịn được bật cười: “Vậy…”
Nếu đã phạm vi rồi thì không bằng làm cho đầy đủ hơn?
Tư Thành không nói ra, nhưng hành động đã chứng minh tất cả.
Anh lại đè lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của Hạ Phương một lần nữa, sau đó thì bắt đầu hôn sâu.
Bầu không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào và mờ ám, tràn đầy dư vị qua tiếng thở hổn hển của hai người.
Hạ Phương không biết Tư Thành đã mở quần áo của mình ra từ bao giờ, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện quần áo của cô đã trở nên xốc xếch, xụi lơ ởtrong lòng Tư Thành.
“ĐỒ lưu manh, dời tay anh ra khỏi áo tôi…”, Hạ Phương thở hổn hển, trong giọng nói không có chút uy hiếp.
Tư Thành cười như yêu nghiệt: “Hình như là bà Tư cởi áo choàng tẳm của tôi trước mà…”
Hạ Phương trợn to mắt, lúc này mới phát hiện áo choàng tắm của Tư Thành đã bị cởi ra nửa người trên, lúc này ta cô cũng đang đặt trên thắt lưng đang thắt chặt của anh.
Chỉ cần cô dùng lực một chút, trên người Tư Thành sẽ không mảnh vải che thân.
Hạ Phương vội vàng giải thích: “Không phải, tôi…”
Dứt lời, cô vội rụt tay lại, tựa như chỉ cần cô trốn vội thì sẽ như cô chưa làm gì cả.
Có điều cô rụt tay lại quá mạnh, không chú ý nên đã… cởi mở nút thât lưng.
Một tiếng “soạt” vang lên.
Áo choàng tắm màu trắng trên người Tư Thành rơi xuống đất.