Nhà họ Lục và hắn ta không thể chịu được hậu quả như thế.
Hành động bất ngờ của Lục Anh Đường khiến Tần Thủ Văn và anh em nhà họ Hồ giật nảy mình.
Tần Thủ Văn cau mày: “Sau vậy Anh Đường?”
“Cháu…”, Lục Anh Đường vội vàng ngăn cản mọi người lại, sau đó mới phát hiện mình chưa kịp lựa lời để nói, hắn ta đứng ngây người, lắp bắp một lúc mới nói: “Ông Tần, đã muộn thế này rồi, con ngõ này trông cũng không được an toàn, ông và cậu chủ nhỏ vẫn nên về sớm thì tốt hơn. Hai anh em có mâu thuẫn với bạn học cùng trường chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần ông Tần đích thân giải quyết đúng không?”
“Ông là chủ nhà họ Tần, nếu cấp dưới nào có chuyện gì cũng cần ông xử lý thì họ sẽ nghĩ ông thế nào đúng không?”
Hạ Oanh Oanh cau mày, không biết vì sao Lục Anh Đường lại căng thẳng như thế, nhưng cô ta có thể nhìn ra hắn ta rất sợ đi gặp Hạ Phương.
Tại sao lại như thế?
Hạ Oanh Oanh bắt đầu suy đoán.
Tần Thủ Văn thấy Lục Anh Đường căng thẳng như thế thì cũng cau mày: “Ừm, anh nói rất có gì…”
“Nhưng mà… Đại Đông và Băng Nhi cũng không phải là cấp dưới”, Tần Kha cũng nhìn thấy Hạ Phương, đương nhiên cũng nhận ra Hạ Phương là người cứu họ vào ngày đó.
Thấy thái độ này của Lục Anh Đường, anh ta không khỏi cong môi: “Họ là người nhà ngoại của bà cụ Tần, cũng có thể xem là người thân của ông Tần”.
Anh ta nói xong, Tần Thủ Văn lại gật đầu, đúng là như thế.
Vợ của ông ấy đã mất nhiều năm, trước khi mất còn luôn bảo Tần Thủ Văn quan tâm đến nhà mẹ đẻ của mình nhiều hơn.
Nhà họ Hồ không giống với nhà họ Tần, đó chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng quan hệ nội bộ khá hỗn loạn, đặc biệt là dòng họ với bà cụ Tần, nếu không nhờ Tần Thủ Văn quản lý thì e rằng người nhà mẹ đẻ của vợ ông ấy đã bị chèn ép đến chết từ lâu.
“A Kha nói đúng, chuyện của nhà họ Hồ chính là chuyện của nhà họ Tần chúng tôi”, Tần Thủ Văn gật đầu.
Lục Anh Đường nổi nóng: “Ông Tần, đối phương chỉ là hai học sinh, chưa đến mức ông phải hạ mình đi qua đó đâu ạ”.
Tần Kha cất lời: “Cũng chỉ cách mấy chục mét, không gặp phải thì thôi, nếu đã ở đây rồi thì đi qua xem thử cũng có sao?”
Dứt lời, anh ta nhìn Lục Anh Đường bằng ánh mắt sắc bén: “Hay là anh Lục đang sợ điều gì nên không dám đi qua?”
Lục Anh Đường đổ mồ hôi lạnh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Hắn ta biết mà, chắc chắn Tần Kha này biết hết.
Anh ta không nói ra, không vạch trần hắn ta, e rằng là đang chờ đợi ngày hôm nay đúng không?
Đáng ghét.
Hắn ta sơ suất quá rồi.
Lục Anh Đường biết lúc này có nói thêm gì cũng chỉ là dư thừa, ngược lại còn khiến Tần Thủ Văn nghi ngờ và bất mãn hơn.
Việc duy nhất mà hắn ta có thể làm bây giờ là nghĩ cách bào chữa, cố hết sức giảm thiểu hiểu lầm của nhà họ Tần với mình, giảm bớt thiệt hại.
Thấy Lục Anh Đường không nói gì, Tần Kha lại thêm một câu: “Cô Hạ và anh Lục biết hai người trước mặt à?”
Lục Anh Đường thầm run rẩy, đang lựa lời mà nói thì Hạ Oanh Oanh đã vội vàng cất lời.
“Anh Tần, nếu tôi không nhìn nhầm thì đó có lẽ là em gái và em họ của tôi. Nhưng mà…”
Hạ Oanh Oanh khẽ thở dài: “Từ sau khi mẹ bị bệnh, em gái tôi trở nên rất lì lợm, đặc biết là từ sau khi du học nước ngoài về, quan hệ nam nữ hỗn loạn khắp nơi, còn trở nên nóng nẩy, không vừa lòng sẽ ra tay với tôi và Anh Đường…”
Qua lời nói của cô ta, Hạ Phương trong suy nghĩ của Tần Thủ Văn trở thành một cô gái xấu xa nói chuyện không vừa ý sẽ ra tay đánh người.
“Chẳng trách lại đánh nhau giỏi thế, tôi và mấy đàn em đều không phải đối thủ của cô ta, thì ra là quen việc rồi”, Hồ Đại Đông cắn răng nghiến lợi đáp một câu, càng xác định tội danh của Hạ Phương hơn.
Nhưng Lục Anh Đường lúc này lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thầm mắng Hạ Oanh Oanh nhanh mồm nhanh miệng không chú ý hoàn cảnh.
Nếu cô ta không nói, hắn ta có thể nói Hạ Phương là người yêu cũ của mình để bào chữa. Bây giờ hắn ta nói cũng không được, không nói cũng không được.
Tần Kha thấy rõ những điều này, nụ cười trên môi càng trở nên sâu hơn.
Trong lúc nói chuyện, mấy người họ đã đi tới cạnh mấy người Hạ Phương.
Hồ Băng Nhi thấy Hạ Phương vẫn đang rất lạnh nhạt thì hô lên một cách dữ tợn: “Tiện nhân, không phải chị coi thường chúng tôi và nhà họ Tần à? Bây giờ tôi muốn chị thấy rốt cuộc chị có thể động đến nhà họ Tần không”.
“Bây giờ chị cầu xin tôi còn có thể cho chị thêm một cơ hội, nếu không…”, Hồ Băng Nhi nheo mắt, nét mặt tràn đầy đắc ý.
Hồ Đại Đông cũng ưỡn ngực, cười khẩy: “Có lẽ mày nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp chủ nhà họ Tần ở đây đúng không? Mày có bản lĩnh thì nhắc lại lời mình đã nói lúc trước với chủ nhà họ Tần một lần nữa đi?”
Hạ Phương ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh, cuối cùng nhìn về phía Tần Thủ Văn và Tần Kha, cười khẽ: “Đã lâu không gặp, ông Tần, còn cả… anh Tần nữa”.
Nghe thấy giọng nói này, Tần Thủ Văn mới chợt nhớ ra chẳng phải là bạn gái của cậu sáu bí ẩn của nhà họ Tư từng gặp ở sơn trang Dược Cốc mấy ngày trước sao?
“Thì ra là cô Hạ, ha ha, không ngờ lại gặp cô ở đây”, Tần Thủ Văn cười cất lời, sau đó nói tiếp: “Cô Hạ quen A Kha sao?”
Ngày đó khi đến sơn trang Dược Cốc, Tần Kha cũng không có mặt.