Hạ Phương:
“Có khả năng là trông giống nhau thôi”, Hạ Phương cất điện thoại đi.
“Chắc vậy”, Chương Tử Lạc cảm thấy không có khả năng đó lắm, nhà họ Tư ở Kinh Thành là một tồn tại như thế nào?
Hạ Phương thật sự rất lợi hại, nhưng có lẽ cũng không có khả năng quen biết với nhà họ Tư.
Có điều sau khi thấy nhan sắc của anh rể, Chương Tử Lạc cũng thoải mái hơn.
Thẩm mỹ của chị họ tiên nữ vật tốt như trước đây, cho nên cô ấy tin tưởng anh rể này chắc chắn là một người rất tốt.
Mắt nhìn người của chị Phương chắc chắn sẽ không sai.
Sau khi ăn uống no say, hai người tản bộ trên phố ăn vặt.
Bỗng dưng có mấy cô gái nhuộm tóc thời thượng chạy tới chỗ Hạ Phương và Chương Tử Lạc, vây quanh lấy hai người.
“Băng Nhi, cô ta là người công khai quyến rũ cậu tư, còn mấy lần đâm vào lòng cậu tư, chúng mình đều nhìn thấy”, một cô gái nhuộm tóc đỏ trông rất không hợp mốt, mặc đồ hở rốn màu đen chỉ về phía Chương Tử Lạc, nói với cô gái mặc váy ngắn ôm sát người màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, trang điểm đậm không hợp với độ tuối ở bên cạnh.
“Tôi… tôi không có…”, Chương Tử Lạc sợ hãi lắc đầu, muốn chạy trốn nhưng phát hiện mình đang bị bao vây, chỉ có thể ôm chặt lấy tay Hạ Phương, rõ ràng sợ nhưng lại bảo vệ Hạ Phương, sợ cô bị vạ lây.
“Không có?”, Hồ Băng Nhi lạnh lùng quan sát Chương Tử Lạc: “Đừng có giá vờ, ra vẻ thảo mai dụ dỗ cậu tư của bọn tao còn không dám thừa nhận à?”
Dứt lời, cô ta tiến lên nắm lấy cổ áo Chương Tử Lạc: “Tao nhớ tao đã cảnh cáo mày rồi, cậu tư là của tao, ngoài tao ra đừng hòng ai mong ngóng anh ấy, mày năm lần bảy lượt cố ý xuất hiện trước mặt cậu tư, còn nói không phái quyến rũ à?”
“Đó… đó chỉ là trùng hợp thôi”, Chương Tử Lạc cắn môi, cố chấp trả lời.
“Hơ, ha ha… trùng hợp?”, Hồ Băng Nhi cười to hai tiếng, sau đó nheo mắt, giơ tay muốn tát mạnh một cái lên mặt Chương Tử Lạc: “Cả trường đều đang đồn mày thầm mến cậu tư, còn lén đưa thư tình cho anh ấy, mày còn dám cãi? Không dạy dỗ mày một chút thì mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!”
“Bộp…”
Bạt tai của Hồ Băng nhi không đánh trúng mặt Chương Tử Lạc mà bị Hạ Phương bắt lấy, giữ chặt trong tay.
Hồ Băng Nhi sa sầm mặt, liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Hạ Phương, nhưng tay Hạ Phương lại như một cái kiềm sắt giữ chặt lấy cổ tay cô ta, khiến cô ta chỉ cần cử động cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Chị là ai? Buông tay ra cho tôi!”, Hồ Băng Nhi giận dữ hét to.
Hạ Phương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Chương Tử Lạc, nhìn vào đôi mắt hung ác của Hồ Băng Nhi, đôi mắt cô lạnh tựa như băng, giọng điệu hờ hững: “Con bé đã nói là con bé không làm rồi, em nghe không hiểu à?”
“Nó có làm hay không liên quan quái gì đến chị?”, Hồ Băng Nhi tức giận hét to: “Buông tay ra, đồ tiện nhân, chị có tin tôi đánh cả chị luôn không?”
Hạ Phương cười khẩy: “Còn chưa xác nhận đúng sai đã ra tay, là ỷ thế hiếp người hay bạo lực học đường?”
Dứt lời, cô nhướn mày: “Có biết lúc tôi còn đi học, những người dám bắt nạt người khác ở trường sẽ có kết quả gì không?”
“Nếu chị còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi cho chị biết, anh trai tôi là đại ca của khu này đấy, dám đắc tội với tôi, chị chết chắc rồi”, Hồ Băng Nhi kiêu ngào hất cằm hét to.
Chương Tử Lạc cũng không ngờ Hạ Phương lại cứng rắn như thế, nghe Hồ Băng Nhi nói vậy, cô ấy lo lắng kéo tay Hạ Phương: “Chị, hay là bỏ qua đi, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn”.
“Hơ, ha ha… Bây giờ biết sợ rồi à? Rời khỏi đây? Mày mơ đẹp quá, tao cho mày biết, chỉ cần mày còn học ở đây, tao sẽ có cách giết chết mày! Con khốn, dám phải lòng cậu tư của tao, đúng là chán sống rồi… A… Đau quá, tiện nhân, dừng lại cho tôi…”
Hồ Băng Nhi còn chưa nói hết, Hạ Phương đã dùng lực, khiến cô ta liên tục hét to.
Hạ Phương nhìn xuống Hồ Băng Nhi đang đau đớn: “Lịch sự chút đi”.
“Chị… Chị chết chắc rồi! A Mai, lập tức gọi điện thoại cho anh của tôi, nói có người bắt nạt tôi…”
Cô gái tóc đỏ sau lưng cô ta lập tức gọi điện thoại, sau đó nói với Hạ Phương một cách hống hách: “Chị toi đời rồi, anh Đông yêu thương Băng Nhi nhất, chị dám ra tay với Băng Nhi, chắc chắn anh Đông sẽ không bỏ qua cho chị”.
Hạ Phương nhìn một vòng mấy cô gái lưu manh này, cười châm chọc: “Bảo hắn ta dẫn nhiều người tới một chút, giải quyết trong một lần cho đỡ phiền”.
“Chị còn dám phách lối?”, Hồ Băng Nhi cắn răng nghiến lợi trừng Hạ Phương: “Có bản lĩnh thì cho tôi biết chị học lớp nào, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị”.
“Cô không có tư cách được biết”.
Dứt lời, thấy có mấy cô gái lưu manh bên cạnh định đánh lén mình, Hạ Phương vung chân, đánh ngã hai người một cách dễ dàng.
Sau đó thì đạp ngã cô gái định đánh lén Chương Tử Lạc, cười giễu cợt: “Không biết lượng sức”.
Lúc này có tiếng xe gắn máy chạy từ xa đến gần, có vẻ vô cùng chói tai ở góc khá vắng của phố ăn vặt này.
“Anh ơi… hu hu, mau cứu em, cô gái này đánh em…”, Hồ Băng Nhi hét to về phía đường lớn.
Một phút sau, bốn năm chiếc xe gắn máy dừng lại bên cạnh Hạ Phương, người đàn ông dẫn đầu xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, thấy Hồ Băng Nhi đang bị Hạ Phương giữ lấy thì kích động nói: “Ai dám bắt nạt em gái tao? Mẹ kiếp, bắt nạt em gái của ông trên địa bản của ông, cho rằng Hồ Đại Đông tao dễ bắt nạt đúng không?”
Hạ Phương cười châm chọc nhìn Hồ Đại Đông vênh váo kia: “Anh là người dung túng cho em gái ngang nhiên bạo lực học đường với bạn học ở trường đúng không?”
“Bạo lực học đường cái gì?”, Hồ Đại Đông cười khẩy: “Em gái tao đang duy trì trật tự trong trường, dạy dỗ bọn thảo mai không nghe lời, phá hỏng cân bằng trong trường học. Còn mày, con đàn bà từ đâu chạy tới đây lại dám bắt nạt em gái tao à?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Phương nghe việc bạo lực học đường trở nên chính nghĩa như thế.
Cô biết không thể trao đổi với những người này được, tay dùng lực giữ chặt bàn tay cầm dao định đánh lén mình của Hồ Băng Nhi, đánh rơi con dao trên tay cô ta xuống, sau đó đẩy mạnh cô ta cho Hồ Đại Đông.
“A, anh ơi, em đau quá, đau quá, tay của em…”, Hồ Băng Nhi đau đớn hét to, cả con phố đều có thể nghe thấy tiếng gào thét của cô ta.
Hà Đại Đông vô cùng đau lòng, ôm em gái dỗ dành một lúc lâu, tức giận trừng Hạ Phương: “Con ranh con khốn nạn này, rượu mời không uống muốn uống rượu, thế thì đừng trách ông không khách sáo”.