Edit: Diệp Lưu Cát
Gặp câu hỏi trực tiếp của Âu Bạch, Thần Ngàn Ấm đành phải cười gượng hai tiếng:"Tôi, tôi sống ở gần đây."
"Gần đây?"
Âu Bạch vẻ mặt nghi hoặc:" Chủ nhà nói, có người mua hết các nhà trọ ở đây, không muốn cho cô thuê, cô ở khách sạn sao."
"..." Thần Ngàn Ấm khóe miệng giật giật, không nghĩ tới bà chủ nhà sẽ đem toàn bộ chuyện này nói cho Âu Bạch.
Mím chặt môi, đang muốn lánh sang chuyện khác, chợt nghe Mộ Diễn Đình nói:"Đi thôi."
Phù!
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình được bỏ qua chuyện này, bất ngờ, anh lại nói:"Đến nơi cháu đang ở."
Cái gì?
Đến nơi cô đang ở?
Như vậy sao được!
Thần Ngàn Ấm lập tức phản đối:"Chú, nơi cháu ở không có gì hay để xem, chúng ta vẫn là đi ăn cơm."
Mộ Diễn Đình liếc nhìn, thấy sự khẩn trương của cô, mày hơi nhíu lại:"Không vội, còn sớm."
"Nhưng... Cháu hơi đói."
Thần Ngàn Ấm nghĩ rằng mình đã tìm được một cái cớ thật sự hoàn hảo. Nhưng mà, không đợi Mộ Diễn Đình lên tiếng, Âu Bạch liền nhanh chóng lấy ra một hộp sữa từ trong xe và mỉm cười:"Ngàn Ấm tiểu thư, có sữa ở đây, cô đói bụng có thể uống thứ này trước."
Dứt lời, hắn trực tiếp đem sữa nhét vào tay cô.
Cầm sữa trên tay, Thần Ngàn Ấm khóc không ra nước mắt, Âu Bạch ơi là Âu Bạch có cần như vậy không...
Cuối cùng, cô không thể chống lại sự bá đạo của Mộ Diễn Đình, chỉ có thể đưa anh cùng Âu Bạch đến khách sạn nhỏ.
Âu Bạch ngồi chờ ở trong xe, Mộ Diễn Đình cùng cô đi vào, trong nháy mắt, mày không khỏi nhíu lại, càng đi khuôn mặt tuấn tú càng trầm xuống.
Cho đến khi cửa phòng mở ra, đứng ở cửa và nhìn vào bên trong, cơn giận dữ của anh cuối cùng hoàn toàn bùng phát:"Cháu ở nơi này?"
Thần Ngàn Ấm có chút sợ hãi:"Nơi này rất tốt."
"Tốt sao?" Giọng anh nặng hơn.
Thần Ngàn Ấm yếu ớt gật đầu.
Không có cách khác, cô trước mắt, chỉ có thể ở một nơi như vậy, mặc dù nó hẹp, không có cửa sổ, điều kiện hơi tệ, nhưng nó rẻ và giao thông thuận tiện. Đối với học sinh nghèo như cô, đây là nơi rất tốt.
Mộ Diễn Đình không nghĩ như vậy, trong mắt anh, Thần Ngàn Ấm là một cô bé cần được chăm sóc cẩn thận, sao có thể chịu nửa phần ủy khuất?
Vì thế, anh không chút do dự cầm tay cô ra khỏi phòng:"Đem trả phòng, đi theo chú."
Thần Ngàn Ấm vung mạnh tay anh, lùi vào phòng:"Không cần, cháu ở nơi này rất tốt, tại sao phải đi?"
"Nếu như vậy, tùy cháu."
Anh nhíu mày, đơn giản là không tiếp tục chủ đề này.
Lướt qua cô, trở lại phòng kiểm tra một lượt, đột nhiên môi nhẹ cong lên, mở miệng:"Có rất nhiều gián và nhện."
"A... ở đâu?"
Thần Ngàn Ấm, cuộc đời sợ nhất những con nhỏ như gián và nhện, sợ tới mức chạy vội tới cạnh anh.
Mộ Diễn Đình ánh mắt có chút mập mờ:"Vừa mới có mấy con bò trên giường, đêm nay ngủ nhớ đem chăn rũ ra, đừng để chúng làm ổ trong đó."
"Không phải đâu." Thần Ngàn Ấm cả người đổ mồ hôi, run rẩy.
Lúc vào thuê phòng, cô căn bản không lo lắng quá đến vấn đề này, hiện giờ bị anh nói, có chút không dám ở.
Nhưng, làm sao bây giờ?
Không ở đây, cô còn có thể đi đâu?
Với số tiền hiện tại của cô, sợ rằng không thể tìm thấy một nơi nào tốt hơn thế này...
Nghĩ đến chuyện này, Thần Ngàn Ấm ánh mắt lo lắng thoáng chút buồn, anh lại thản nhiên lên tiếng:"Dì Lý, đã xin nghỉ phép."
"Hả?"
Cô ngẩng đầu, có chút suy nghĩ đang đến.