Mộ Diễn Đình không biết Thần Ngàn Ấm giả vờ ngủ, anh hôn lên trán cô, lúc sau vốn định rút lui, nhưng ánh đèn chiếu xuống đôi môi hồng của cô, rốt cuộc vẫn không rời được.
Trong khoảng thời gian ngủ chung giường cùng cô, nếu không phải lo lắng vì lời nói của Cơ Hi Nguyên, anh sao có thể để yên cho cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn này chứ.
May mắn chỉ có ba tháng, thời gian trôi qua nhanh thôi, nhịn xuống.
Tất nhiên, hôn một chút hẳn là không đến mức ảnh hưởng xấu?
Trong lòng Mộ Diễn Đình âm thầm vật lộn, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Không dám hôn sâu, anh chỉ hôn hời hợt chạm chút rồi dừng lại.
Thôi được, còn nhiều thời gian.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nỉ non một câu:"Cô bé, ngủ ngon."
Anh nói xong, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô, rồi mới nằm xuống bên cạnh.
Đèn ngủ tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Qua một phút đồng hồ, bên tai truyền tới tiếng hít thở dần đều của anh, Thần Ngàn Ấm biết, anh đã ngủ.
Phù!
Cô lặng lẽ thở phào một hơi, mở mắt, trong lòng đều bị nghi hoặc chiếm giữ.
Tại sao anh hôn trộm cô?
Nếu là hôn nhẹ lên trán, cô còn có thể lý giải vì anh đau lòng, nhưng hôn môi thì...
Ai, không hiểu, nếu anh đối với cô không có tình yêu nam nữ, vậy tại sao luôn hôn cô?
Chẳng lẽ đây là vấn đề chung của đàn ông?
Hay là, thực sự anh cũng có chút thích cô?
Hừm, cô như vậy có phải không biết lượng sức?
Nhưng cô cũng không đến nỗi xấu...
Thần Ngàn Ấm càng nghĩ tinh thần càng miên man, kết quả mất ngủ, mãi đến ba giờ sáng, mới mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Vì hôm nay dự định đến Đại học Bắc Kinh phỏng vấn nên Thần Ngàn Ấm lấy báo thức rất sớm, nhưng hôm qua tâm trạng hỗn loạn quên tắt đồng hồ. Sáng sớm, chuông báo thức không ngừng kêu ầm ĩ khiến cô tỉnh giấc.
Sáu rưỡi sáng.
Nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức, Thần Ngàn Ấm ngáp một cái, rốt cuộc ngủ không được nữa, đành phải rời giường.
Vị trí bên cạnh trống không, anh sớm rời giường, cô thầm nghĩ chắc là anh đi chạy bộ?
Cư nhiên không gọi cô, hẳn là lương tâm phát giác, hiểu rõ vì anh mà cô gặp nhiều vấn đề?
Rửa mặt xong, Thần Ngàn Ấm chậm rãi ra khỏi phòng.
Dưới tầng, chỉ có dì Thẩm đang bận việc trong phòng bếp, không thấy bóng dáng Mộ Diễn Đình.
Dì Thẩm nhìn về phía cô, mặt mày rạng rỡ:"Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành. Cháu có đói bụng, muốn dùng bữa sáng trước không?"
Biết dì Thẩm nhớ tới hôm qua cô chưa ăn gì, trong lòng Thần Ngàn Ấm rất cảm động, nhìn dì Thẩm mỉm cười:"Không ạ, cháu đợi chú."
"Vâng."
Dì Thẩm cười nói rồi tiếp tục làm việc.
Hiếm khi không phải chạy bộ, Thần Ngàn Ấm vui mừng lấy điện thoại lên mạng.
Tất nhiên cô không chơi mà làm công việc.
Cả đêm mất ngủ, cô trằn trọc tự hỏi rất nhiều điều, cũng cần phải lên một chút kế hoạch cho tương lai.
Anh nói với cô chờ thông báo nhập của Đại học Bắc Kinh, nhưng cô không muốn. Cô không muốn trở thành một bông hoa chỉ biết phụ thuộc vào cuộc sống của anh, như vậy, đừng nói ông nội, chính cô cũng coi thường bản thân mình.
Tình yêu đẹp nhất là khi thế lực ngang nhau, tuy nói trước mắt cô và anh không có tình yêu, nhưng ai có thể cam đoan, cả đời sẽ như vậy?
Cho nên, cô không thể bị đánh bại bởi những thất bại hiện tại, cô phải vượt qua.
Thần Ngàn Ấm vừa nghĩ vừa mở hộp thư thoại.
Trong hộp thư có một tin nhắn chưa đọc, "Thư thông báo trúng tuyển" được gửi đến từ tuần trước, đó là thông báo của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia nổi tiếng thế giới.