Editor: Xám
"Vậy nàng nguyện ý ở bên cạnh một người phức tạp không?" Nhan Duật lười biếng hỏi. Những lời này khiến khiến tiếng lòng Tần Cửu căng thẳng khó hiểu, không khỏi nắm chặt hai tay trong ống tay áo rộng, mới nỗ lực khống chế được nhịp tim dồn dập dường như đã không nghe theo khống chế của mình.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ cái Nhan Duật gọi là “ở bên cạnh” có ý gì. Bởi vì trước đây, khi nàng vẫn là Bạch Tố Huyên, hắn cũng từng nói với nàng như vậy. Nàng vẫn nhớ, nàng nghe thấy hắn can đảm bày tỏ nỗi lòng như thế, lúc ấy chỉ cười lạnh lùng, nói với giọng lạnh nhạt mà buốt giá: "Nhan Ngọc Hoành, ngài xem Bạch Tố Huyên ta là loại người nào?" Nàng lúc đó một lòng yêu mến Nhan Túc, đối với việc thất thúc Nhan Duật có tiếng xấu này đột nhiên thổ lộ với nàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó tin, hơn nữa cảm thấy có chút xấu hổ giận dữ.
Tối nay, lần thứ hai nghe thấy câu này, trong nháy mắt, nàng có một loại ảo giác thời gian đảo ngược. Nàng không biết vì sao Nhan Duật lại đột nhiên nói với nàng như thế. Ở trong mắt người đời, nàng là Câu Hồn Hồng Y, là một nữ nhân phóng đãng tàn nhẫn. Mặc dù trong khoảng thời gian này, nàng và hắn vẫn luôn hợp tác, quả thực nàng cũng đã giúp Nhan Duật, nhưng hẳn là Nhan Duật hiểu rõ, thật ra nàng giúp hắn cũng là đang giúp chính nàng. Nếu như nói Nhan Duật đã thích nàng, thật ra nàng không tin tưởng lắm.
Cho nên, tuy rằng, thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, tình huống cũng khác nhau, thế nhưng, nàng nghĩ nàng vẫn sẽ cự tuyệt hắn.
Tần Cửu chậm rãi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng cắn môi dưới, thấp giọng cười: “Ngọc Hoành, không phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau sao?"
Nhan Duật khẽ cười, tròng mắt dài quét xung quanh một vòng, áp sát đến trước người Tần Cửu, ngừng lại một lát, thấp giọng giải thích: "Ta... Ý của ở bên cạnh mà ta nói chính là, bảo nàng làm... Làm nữ nhân của ta."
Câu này nói đứt quãng gián đoạn, Nhan Duật vừa nói, đôi mắt dài tuyệt mỹ khóa chặt khuôn mặt Tần Cửu, nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt, hình như sợ bỏ lỡ mất chút biểu cảm cho dù là nhỏ bé nhất trên khuôn mặt nàng.
Tần Cửu cười, cười rất quyến rũ, cười rất phong tình vạn chủng: “Nói ra, làm nữ nhân của ngài đối với ta mà nói lại là chuyện đơn giản nhất, vậy chúng ta đi xuống thôi."
Nhan Duật ngồi trên mái ngói không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng trầm mặc.
Tần Cửu áp sát vào bên người hắn, đưa ngón tay vuốt ve má Nhan Duật, cười tủm tỉm nói: "Sao ngài vẫn chưa đi, dù thế nào cũng sẽ không muốn ở đây chứ!"
Nhan Duật vẫn nhìn Tần Cửu không hề nhúc nhích.
Ánh trăng mông lung và ánh đèn chiếu ra khỏi phòng đã chiếu sáng khuôn mặt nàng đến mức tuyệt đẹp và quyến rũ không nói nên lời. Bởi vì cười, mắt nàng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, trong mắt đẹp lộ ra đầy tình ý quyến rũ người ta.
Nhan Duật quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết nơi chân trời, chậm rãi nói: "Ý của ta là, sau này nàng sẽ luôn là nữ nhân của ta."
Ý cười nơi khóe môi Tần Cửu càng đậm, nói với giọng điệu lộ ra vẻ mỉa mia: "Ngọc Hoành, ta không nghe lầm chứ? Ta còn nhớ, trước đây ta từng nói với ngài, muốn để ta làm tình nhân của ngài, lúc đó ngài nói thế nào? Ngài nói cho dù khâm phục ta hơn nữa, chúng ta cũng vĩnh viễn không thể trở thành tình nhân, nói như thế phải không?"
Nhan Duật cau mày suy nghĩ một chút, xoa cằm nói: "Ta từng nói câu đó sao? Sao ta không nhớ chút nào hết, ta chưa từng nói mà nhỉ? Không đúng nàng nghe nhầm rồi, nhất định là nàng nhớ nhầm rồi."
Tần Cửu nhíu mày nói: "Ngọc Hoành, ngài thật đúng là chóng quên mà!" Mặc dù Tần Cửu đã quen với sự vô lại của Nhan Duật, nhưng vẫn có chút nghẹn họng trân trối.
Nhan Duật cười nhẹ nói: "Được rồi, là ta từng nói. Có điều, ta đã thay đổi suy nghĩ rồi, không được sao?" "Được, ngài có thể thay đổi suy nghĩ." Tần Cửu gật đầu nói: “Có điều, trước đây ngài đã từng thích Tố Tố, ta là nghĩa muội của tỷ ấy, dù thế nào ta cũng không thể làm nữ nhân của ngài."
Nhan Duật híp mắt, nhìn thẳng vào Tần Cửu, chậm rãi nói: "Tần Cửu, ở trong lòng ta, nàng là Tần Cửu, không phải nghĩa muội của Tố Tố, càng không phải Bạch Tú Cẩm. Nàng chỉ là Tần Cửu!"
"Vậy Tô Vãn Hương đâu, trong lòng ngài còn có nàng ta, ngài muốn ta làm một trong số những nữ nhân của ngài?"
"Duy nhất!" Nhan Duật bình tĩnh nói.
Đôi mắt hẹp dài tà mị của Tần Cửu mang theo sức mạnh hút hồn tha thiết nhìn chằm chằm nàng, khóe môi hiện lên ý cười thản nhiên, mị hoặc như trước đây.
Đối với câu trả lời không do dự chút nào này của Nhan Duật, Tần Cửu vẫn rất bất ngờ. Nhưng nàng vẫn đón lấy ánh mắt của Nhan Duật, nói từng tiếng: "Nhưng ta lại không muốn làm nữ nhân của ngài!"
Hắn muốn để nàng làm nữ nhân của hắn, nàng sẽ làm sao? Nhan Duật đã sớm dự đoán Tần Cửu sẽ nói như thế, nhưng thật sự nghe thấy câu trả lời này, sự thất vọng vẫn giống như kim băng đâm vào tim hắn.
"Lệ Châu Nhi, muốn cược phải chịu thua là do chính nàng nói." Nhan Duật chăm chú nhìn Tần Cửu, khóe môi dần dần hiện ra một nét cười mê hoặc lòng người.
Cuối cùng Tần Cửu biết mình đã rơi vào trong cái lồng mà Nhan Duật thiết kế rồi.
Vừa rồi lúc chơi bài lá, đặt cược của bọn họ là người thua mặc cho người thắng sắp xếp, dù thế nào nàng cũng không ngờ, hắn lại muốn nàng làm nữ nhân của hắn. Trận cược này, nàng lại quá lỗ rồi.
Khóe môi Tần Cửu hiện lên một nụ cười khổ, nàng biết lúc này, dù thế nào bản thân cũng không thể không đáp ứng hắn.
Từ lúc hai người hợp tác đến nay, hắn và nàng đều cực kỳ giữ lời. Nàng không muốn phá vỡ sự tín nhiệm vất vả lắm mới hình thành giữa bọn họ. Huống hồ nếu như nàng khăng khăng cự tuyệt, hình như lộ ra mình quá lập dị rồi, nàng đã không phải là Bạch Tố Huyên của trước đây nữa, bây giờ nàng là yêu nữ. Thật ra đồng ý với hắn cũng không có gì, chỉ là nói chuyện yêu đương với hắn một chút, mình không phải mất miếng thịt nào.
Trước đây khi nàng yêu Nhan Túc, thân mật nhất chỉ là nắm tay, ôm ấp, hôn môi đối với bọn họ mà nói cũng giống như nhấm nháp trái cấm. Hiển nhiên, Nhan Túc là quân tử, rõ ràng Nhan Duật không phải.
Nếu Nhan Duật muốn thân mật thêm một bước, nàng cũng có thể đối phó được. Nàng sẽ lấy cưới nàng làm lý do thoái thác, tin rằng cho dù Nhan Duật có chút hứng thú với nàng, cũng sẽ không đến mức muốn cưới mình.
"Được rồi, nếu như đây là điều kiện của ngài, vậy thì ta không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi. Có điều, nói ta làm nữ nhân của ngài hình như không đúng, phải nói ngài là nam nhân của ta mới chuẩn xác hơn chút, phải không, Ngọc Hoành."
Thật ra Tần Cửu muốn nhắc nhở Nhan Duật, ta có rất nhiều nam nhân. Có lẽ hắn nghe thấy câu này rồi, sẽ bỏ suy nghĩ kia đi.
Nhan Duật không có phản ứng gì với câu nói của Tần Cửu, nghe thấy nàng đã đáp ứng, khóe môi hắn hiện lên một nét cười điên đảo chúng sinh, hắn vỗ vỗ đùi mình, rất tự nhiên nói: "Lệ Châu Nhi, ngồi đây đi!"
Tần Cửu đang ngồi còn chưa động đậy, Nhan Duật đã cúi người, ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng kéo lấy, nàng đã theo lực ngã ngồi lên đùi hắn, sau đó bị hắn ôm thật chặt.
Cơ thể Tần Cửu lập tức cứng lại, muốn vùng vẫy, nhưng cảm thấy có chút không thích hợp. Chính vào lúc này, Nhan Duật đã sáp đến gần, với ngón tay nâng cằm nàng lên, dùng một sức lực mang theo cưỡng ép, nâng mặt nàng lên, để nàng đối mặt với hắn.
Dưới ánh trăng mông lung, dung nhan tuấn mỹ không tỳ vết gần trong gang tấc ngay trước mắt, giống như ngọc thạch điêu khắc tinh tế mà thành. Trong đôi mắt hẹp dài kia, được tô điểm ánh sáng câu hồn đoạt phách, ánh ấy khiến người ta bất giác bị lạc mà không thể kháng cự.
Tần Cửu cảm thấy đầu mình trống rỗng trong nháy mắt.
Khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở như có như không lướt nhẹ qua cổ và gương mặt Tần Cửu, khiến cơ thể Tần Cửu không tự chủ được run nhẹ một trận.
Nhan Duật không bỏ lỡ động tác này của Tần Cửu, với phản ứng của nàng, hắn cười hài lòng, nét cười đó lan ra từ khóe môi hắn, tô điểm ở đáy mắt, biến thành vẻ ranh mãnh không dễ nhận thấy.
Tần Cửu thấy nụ cười đột ngột hiện ra của hắn, không giải thích được vì sao lúc này hắn lại cười.
"Có phải Lệ Châu Nhi hơi lạnh không?" Nhan Duật đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
"Ta cũng không lạnh lắm." Tần Cửu mỉm cười nói.
Nhan Duật càng ôm nàng chặt hơn, nói bên tai nàng: "Còn nói không lạnh, người run hết lên rồi."
Tần Cửu híp mắt cười nói: "Vốn là lạnh, ngài vừa ôm như vậy, lại không lạnh nữa." Nàng nói xong, lập tức thuận thế ngã vào lòng Nhan Duật, vùi mặt của mình vào trước ngực hắn.
Một vầng trăng cong cong lạnh léo treo ở chân trời, cơn gió mát rượi lướt đến, trong gió mang theo từng cơn hương hoa, trong lầu cách đó không xa, không biết là vị cô nương nào hát với chất giọng đẹp đẽ uyển chuyển: "Thì ra muôn hồng nghìn tía đã nở khắp, giống như đã giao phó hết cho cảnh tượng hoang tàn. Ngày lành cảnh đẹp mà không biết làm sao, vui mừng trước chuyện vui trong sân nhà ai? Sớm bay chiều cuốn, mây tía mái xanh, mưa bụi gió lướt, khói sóng vẽ thuyền.”
Tần Cửu tựa vào lòng Nhan Duật, hơi ấm tỏa ra từ người hắn dần dần xua đi ớn lạnh trên người nàng, đều nói no ấm gây buồn ngủ, có lẽ là quá ấm áp, Tần Cửu cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ đã dâng lên.
Hôm nay đã bôn ba một ngày, vốn là nên về phủ nghỉ ngơi, không ngờ gặp phải Nhan Duật, bất đắc dĩ đến Vô Ưu cư, lại đánh bài lá hơn nửa canh giờ, nàng thật sự mệt rồi.
Tần Cửu cứ tựa trong lòng Nhan Duật ngủ thiếp đi.
Nhan Duật ngồi ở trên mái ngói, ôm Tần Cửu không hề nhúc nhích.
Hắn nương ánh trăng, quan sát nữ tử tựa vào vòng tay mình.
Ánh trăng giống như mặt nước dịu dàng bao phủ khuôn mặt nàng, trong mịt mờ mơ hồ có thể thấy vẻ quyến rũ trên gương mặt, còn có sự dịu dàng và điềm tĩnh không nói thành lời. Hết sợi tóc đen này đến sợi tóc đen khác choàng lên khuỷu tay hắn giống như thác nước, y phục đỏ tươi bao lấy dáng người xinh đẹp của nàng, đẹp đến mức khiến hắn hận không thể ôm trong lòng trân trọng sủng ái cả đời. Khi ý nghĩ đó hiện lên, bản thân Nhan Duật cũng giật nảy mình.
Ngày hôm đó, ở hội Thu Mộ, khi Tần Cửu rơi từ trên tháp trúc xuống, khoảnh khắc đó, sự khác thường trong lòng hắn đã khiến hắn cảm giác được ở trong lòng hắn nàng đã vượt quá cái hắn gọi là quan trọng. Nhưng hắn chỉ cho rằng đó chẳng qua là hắn xem nàng là bằng hữu, huynh đệ cực quan trọng.
Khi tứ đại mỹ nhân nói hắn thích nàng, hắn cũng cảm thấy quả thực hình như là như vậy. Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, cũng vẫn chưa sâu sắc đến mức khiến hắn muốn trân trọng sủng ái cả đời.
Nhưng lúc này ôm lấy nàng, hắn cảm thấy trái tim tịch mịch lạnh băng đã lâu của mình, đang từ từ ấm lên.
Gió đêm lạnh dần, hắn bao bọc nàng thật kín đáo cẩn thận. Hắn ngồi ở trên mái ngói không dám động đậy, chỉ sợ mình vừa nhúc nhích sẽ đánh thức nàng.
Dưới ánh trăng, nhìn khuôn mặt của nàng xinh đẹp như vậy, hắn không nhịn được cúi đầu xuống, áp đến gần khuôn mặt nàng.
Hắn đột nhiên muốn hôn nàng một cái.
Nếu bây giờ nàng thức, hắn hôn nàng thì lại không ngại ngùng gì. Thế nhưng, người ta đang ngủ, hắn hôn nàng lại giống như kẻ trộm.
Nhan Duật híp mắt, nghĩ thầm: Cứ hôn một cái.