Sau khi cô gái nói xong, trong mắt Tiêu Giai hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó là hụt hẫng. Vốn dĩ còn có vài phần tâm tư hy vọng giờ cũng bay biến hết, tựa như có phần trào phúng chính mình mơ mộng hão huyền.
Ngay sau đó, bên tai lại vang lên giọng nói kiều mị kia: "Nhưng muốn anh đầu tiên".
Đầu tiên không phải là duy nhất, nhưng lại là người đầu tiên.
Trong lòng vừa mới thở ra, lại như bị túm chặt, từ "Hai bàn tay trắng" đến "Niềm vui bất ngờ từ trêи trời giáng xuống", rồi đến hụt hẫng. Dưới sự thay đổi bất ngờ, Tiêu Giai phát hiện bản thân khó tránh khỏi dâng lên chút vui sướиɠ, có loại cảm giác may mắn mất đi mà tìm lại được, thậm chí còn bất giác bắt đầu phân tích tính khả thi.
Không thể không nói, xuống tay từ người được xem như kẻ thừa, quả nhiên là người không tự tin nhất, là người dễ dàng thỏa hiệp nhất.
Nhận ra được người đàn ông đang đấu tranh tư tưởng, Cố Viện thở dài, tận lực đè nén cảm giác hư không khó nhịn, bắt đầu tự phân tích bản thân mình: "Tôi rất là ɖâʍ đãng, rất là phóng túng, thậm chí đã đạt tới tình trạng nghiện rồi, một người đàn ông, bất kể là về mặt tâm lí hay về mặt sinh lý, cũng không cách nào làm tôi hoàn toàn thỏa mãn được... Nếu anh nguyện ý, từ giờ trở đi tôi cũng sẽ nghiêm túc tìm hiểu anh, quan tâm chăm sóc anh, nhưng tôi không cam đoan anh là duy nhất..."
Trước sau như một vẫn xấu xa như thế.
Tiêu Giai nhấp môi, khi mở miệng thì giọng nói rất thấp: "Em lợi hại như vậy chẳng phải sẽ lừa gạt chúng tôi vô cùng thuận lợi sao?"
Đương nhiên là có thể!
Cô có thể lừa bọn họ, làm cho bọn họ trước hết lún sâu vào tình cảm, không phải loại hảo cảm mơ hồ như bây giờ mà là loại tình yêu sâu sắc, chờ bọn họ đều không thể rời khỏi cô lại tiết lộ sự thật ra, cuối cùng ép cho mấy người đàn ông cam nguyện cùng nhau.
Đây là biện pháp ổn thỏa nhất nhưng cũng là biện pháp rối rắm phiền toái nhất, còn có lừa gạt nghi ngờ. Cuộc sống là phải nên tiêu sái phóng khoáng, diễn kịch tình si bi lụy không phù hợp với Cố Viện cô.
"Không, tôi tôn trọng quyền lợi của anh, nếu chịu không được thì nhân lúc bây giờ còn có thể dứt ra, mọi người tụ được tan được..."
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đường cong duyên dáng như thiên nga trắng, mắt còn nhìn vào gậy thịt dài bị các loại nước bao phủ sáng lấp lánh, hiển nhiên là một câu hai nghĩa. Cô ấy vậy mà biểu hiện rõ ràng sự hư hỏng của bản thân, giống như một đóa hoa hồng đỏ nóng bỏng, xù gai thẳng tắp lên, dò hỏi hắn có muốn tháo nó xuống hay không.
Tiêu Giai trầm mặc ba phút, ngay lúc Cố Viện cho rằng đã thất bại, mới cất giọng khàn khàn nói: "Em đi xuống trước đi, chờ buổi tối tôi đi tìm em..."
Nghe ra sự thỏa hiệp trong giọng nói của người đàn ông, trong lòng Cố Viện vô cùng cao hứng, có người nguyện ý chấp nhận cô như vậy, không thể bàn cãi rằng đây là một sự khởi đầu thuận lợi, hắn nguyện ý chấp nhận, cô cũng sẽ nguyện ý thật lòng đối xử với hắn, tuy rằng có thể sẽ không được hoàn chỉnh.
Nhưng mà...
Chờ buổi tối? Vậy chẳng phải là ɖâʍ thủy đều chảy khô hết rồi sao.
Đôi mắt cô xoay chuyển, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hô to lên: "Có người", ngay sau đó thân thể dùng sức nằm bò xuống như là né tránh tầm mắt bên ngoài, "thuận tiện" dùng mật huyệt chật hẹp ngậm lấy quy đầu thô to dài, dùng sức mà ngồi xuống.
"Ưm...thật thoải mái..."
Tiêu Giai bị hoảng sợ, đợi sau khi khẩn trương xem xét khắp nơi xem có người không thì ƈôи ȶɦịt của chính mình đã sớm bị thịt mềm trùng điệp quấn chặt.
Ván đã đóng thuyền, hắn cũng không còn cách nào với cô gái nhỏ này nữa, chỉ có thể tùy ý cô nhấp nhô cặp ʍôиɠ sang trái sang phải, trêи khuôn mặt nhỏ kia còn mang theo ý cười vì thực hiện được âm mưu, làm ngực hắn cũng nóng lên theo.
Trong mắt cô có hắn, thật tốt.
Thôi, không phải duy nhất thì không phải duy nhất, so với bỏ lỡ cô thì tốt hơn nhiều.
Thịt căn dài nóng bỏng rốt cuộc cắm vào trong âm hộ ɖâʍ đãng trống rỗng, nhụy hoa bị cọ xát lặp đi lặp lại, mật nước vốn dĩ tích tụ cũng vẩy ra, theo chỗ giao hợp trượt xuống, chảy ở trêи hai viên túi thịt cùng mớ lông đen đậm. Mỗi một tấc đều bị căng ra, còn có thể tự mình chỉ huy điều chỉnh mà đâm thọc vào chỗ ngứa, thật sự quá sướиɠ.
Khoái cảm mãnh liệt, dòng điện bắn ra bốn phía, ngực cũng bị chấn động theo, Cố Viện vui sướиɠ đến mức thét chói tai ra tiếng: "A... ƈôи ȶɦịt... ƈôи ȶɦịt dài... Cứng quá... Ưm... Buổi tối hôm đó... Tối hôm đó đã muốn kêu rồi... Thật thoải mái..."
Tiếng kêu ɖâʍ càng thêm phóng túng, Tiêu Giai không thể không chia ra chút tinh lực để mở nhạc trêи xe lên để che giấu.
Cùng với tiếng nhạc chậm rãi, Cố Viện càng thêm ra sức mà cưỡi, thân thể đã mất đi khống chế, thuận theo bản năng ɖu͙ƈ vọng mà lên lên xuống xuống. Cây gậy thịt to dài kia càng lúc bị ăn càng nhiều, mỗi một điểm mẫn cảm đều bị cọ xát qua, khoái cảm tụ lại phía bụng dưới, rồi truyền khắp cả người.
Đang lúc điên cuồng, đột nhiên, động tác Tiêu Giai trở nên cứng đờ, duỗi tay đè cô xuống, ƈôи ȶɦịt lớn muốn mạng bất ngờ phá tan cửa t.ử ƈυиɠ, tiến thẳng tới chỗ sâu nhất.
"Ưm..."
Côn thịt thô dài đỏ tím trong nháy mắt bị nuốt hết, miệng huyệt banh tròn ra, bụng nhỏ trực tiếp bị đâm cho nổi lên một khối tròn, có loại ảo giác bị đâm xuyên qua.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cắm vào chỗ sâu nhất, hô hấp Cố Viện đều muốn ngừng lại, cả mặt ửng hồng, gắt gao bám chặt vào ghế dựa dưới thân, trong lúc hoảng hốt nghe được người đàn ông nghẹn ngào giải thích: "Thật sự có người."