Lăng Ngạo đồng ý giúp, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Nghê Chiến.
Nghê Chiến dường như suy nghĩ một lúc, khi xoay người rời đi, còn nói với Lăng Ngạo: “Đêm qua, chị dâu nói với tôi, cô ây thích người đàn ông ấm áp.”
Cứ gợi ý cho anh trai một chút vậy!
Tránh việc anh ta làm khổ người khác, con gái nhà người ta bị anh giày vò đến nỗi không còn hình người nữa rồi!
Vậy mà sau khi anh đi, người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn còn đang cau mày suy nghĩ: Đàn ông ấm áp?
Cả một ngày trời, Tống Vĩnh Nhi đều nằm trên giường.
Bên cạnh giường của cô có một chiếc xe đẩy đồ ăn bốn tầng, tầng đầu tiên là để sữa và nước ép, đều được để trong bình giữ nhiệt; tầng thứ hai là để các loại bánh đầy màu sắc, pudding và bánh ngọt; tầng thứ ba là hoa quả tươi; tầng thứ tư là để các món chính như cơm rang, mỳ xào và há cảo.
Trên tay cô ấy đang cầm một chiếc máy tính bảng, nó là của Lăng Ngạo.
Cô ấy không yêu cầu, nhưng tùy tiện sờ một cái, thì phát hiện nó nằm ở dưới gối.
Ngủ đủ rồi, thấy buồn chán, lúc muốn chơi, thì phát hiện cái này cần mật mã, cô còn chưa kịp mở lời thì Điền Thi Thi ôm máy tính bảng đến phòng khách, rồi lại đưa cho cô.
Hiển nhiên, mật mã là vân tay của Lăng Ngạo.
Lúc gần tối, cô cảm thấy trong người cũng đỡ nhiều rồi, vốn dĩ là rảnh rỗi quá không chịu được nữa, sau khi hạ sốt xong thì mồ hôi toát ra toàn thân.
Gần chập tối, Mộ Thiên Dung cảm thấy sức khỏe đã đỡ hơn một chút, vốn dĩ đã chán đến mức chịu không nổi, sau khi hạ cơn sốt thì toàn thân đều đổ mồ hôi. Đi tắm qua một chút, cô thay bộ váy màu đen, cổ hình chữ V, eo bó sát, ngắn đến đầu gối, ôm sát mông.
Muốn vận động cơ thể nên cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cô vừa mới lộ mặt ra, tất cả mọi người đều bắt đầu căng thẳng.
Trần Tín nhìn cô: “Cô Tống, có muốn ăn chút gì không?”
Cô lắc đầu: “Chưa đến đây bao giờ, muốn đi dạo một chút, có được không?”
Ban ngày bị ốm, buổi tối đỡ hơn một chút, muốn đi xem cảnh đêm của thành phố này cũng không có gì quá đáng nhỉ?
Tống Vĩnh Nhi mặc dù đã từng đi du lịch rất nhiều nơi, nhưng lại rất ít khi có cơ hội đi những thành phố khác trong nước mình. Lúc trước vẫn còn ở thành phố Thanh, cảm thấy thành phố Thanh chỉ là một thành phố nhỏ, sau này chuyển đến thành phố M, mới cảm thấy thành phố M có khí thế giống với quốc tế.
Hôm nay, cô cũng muốn xem xem phong cảnh của thành phố H, xem có phải điều kiện cũng tốt giống thành phố M không.
Trần Tín cười, có chút khó xử: “Cô Tống, sức khỏe cô vẫn chưa được tốt, vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
Tống Vĩnh Nhi lè lè lưỡi, trở nên ngoan ngoãn, cô sẽ bình tĩnh hơn đối với những gì cô muốn đạt được, không giống như lúc trước có thái độ nôn nóng nữa.
Cô đột nhiên quay người, nói: “Thế thì thôi vậy.”
Điền Thi Thi nhớ lại gì đó, đẩy đẩy cánh tay Trần Tín: “Video thì sao?”
“Video?” Trần Tín mơ hồ, nghĩ một lúc mới gật gật đầu: “Đúng rồi, video! Cô Tống, trước tiên hãy xem cái này một chút.”
Tống Vĩnh Nhi bị gọi với lại, cầm điện thoại mà anh ta đưa.
Đoạn video trên ghi lại rõ ràng thời gian của video, bắt đầu từ lúc đoàn người của Lăng Ngạo bước vào khách sạn, tiếp đến bọn họ vào thang máy và lên đến tầng ở, tiếp đến họ ra khỏi thang máy và vào phòng, rồi đến nhân viên khách sạn đến đó hai lần, một lần để đưa bữa tối, một lần để lấy quần áo, và cuối cùng Tống Vĩnh Nhi và Điền Thi Thi cùng nhau bước vào phòng.
Trong khoảng thờ gian đó, không có bóng dáng của người phụ nữ nào bước vào phòng.
Sau khi xem xong, Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu và thản nhiên nói: “Ừ!”
Khẽ xoay người, ánh mắt và khuôn mặt đều không có biểu cảm, không một chút lộ ra dáng vẻ vui vẻ bước vào phòng, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Trần Tín mở to miệng và không dám tin: “Sao lại có thể thế này chứ?”
Rõ ràng là câu chuyện bốn người ở đường tàu mà khóc đến chết đi sống lại, nhưng đến khi biết được sự thật thì lại không có phản ứng gì?
Điền Thi Thi cũng sững người tại chỗ, có một số chuyện lại không đoán ra được, thế này là sao chứ?
Cô ấy vẫn nghĩ rằng, bệnh của Tống Vĩnh Nhi đã khỏi rồi, sau khi xem video, liền giải quyết hiểu lầm với Lăng Ngạo, Lăng Ngạo về sau cũng không phải nói lời ác độc nữa, tình cảm của hai người họ sẽ tiến triển từ từ.
Nhưng sự việc nào đã nằm ngoài dự kiến của bọn họ đây?
Lúc này, Tống Vĩnh Nhi lại đang trốn trong chăn, tắt hết đèn, một mình và im lặng!
Sẽ không ai biết rằng anh chàng Nghê Chiến này, trước khi rời khỏi phòng của Tống Vĩnh Nhi, còn ghé vào tai cô ấy và nói: “Cô yên tâm, anh trai tôi chắc chắn là một trinh nam. Nếu anh ta còn bắt nạt cô, cô đừng lo lắng, đừng hoảng, đó mới là cách hiệu quả nhất để đối xử với cơ thể con người theo cách nhân văn! Cô càng lo lắng, càng hoảng loạn, mọi người càng dễ nhìn thấu cô, lại càng dễ bị anh ta hành đến chết!”
Lúc đó, Tống Vĩnh Nhi đã giữ thái độ hoài nghi, nhưng đối với Nghê Chiến thì ấn tượng lần đầu tiên thực sự quá tốt.
Cô tin rằng, cho dù Điền Thi Thi lừa cô, thì Nghê Chiến cũng sẽ không làm vậy.
Mà bây giờ, xem video xong, lại càng chứng minh được lời nói của Nghê Nha Quân là đúng.
Ông trời ơi, làm thế nào để mô tả tâm trạng của Tống Vĩnh Nhi lúc này đây?
Giống như kiểu ông trời không nhìn được nữa mà phái Nghê Nha Quân xuống trần gian để bảo vệ cô vậy!
Cùng lúc đó…
Trần An giúp Lăng Ngạo xử lý những công việc bên ngoài trở về, vừa bước vào phòng khách, anh nghe thấy Trần Tín nói những chuyện vừa nãy với Điền Thi Thi.
Lăng Ngạo nghe xong, có chút không tin, nhướng mày trước cánh cửa đóng kín và không nói gì.
Tám giờ tối…
Điền Thi Thi đích thân đến gõ cửa phòng Tống Vĩnh Nhi, hướng về phía cô gái đang xem phim trên chiếc máy tính bảng và nói: “Cô Tống, cậu tư nói để Trần Tín chở cô ra ngoài ngắm cảnh đêm của thành phố H. Cô muốn đi không?”
Tống Vĩnh Nhi thản nhiên liếc cô một cái rồi nói: “Không đi!”
Điền Thi Thi có chút không tin: “Vừa rồi không phải cô muốn ra ngoài sao?”
Tống Vĩnh Nhi cúi đầu, không nói gì, không nhìn cũng không nghe!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy không có một chút biểu cảm nào!
Nội tâm Điền Thi Thi hoàn toàn sụp đổ, sao có thể sau một thời gian ngắn, cô Tống đã trở thành người giống cậu tư rồi?
Hầu hạ một ông chủ khó lường, trong lòng đã thấp thỏm không yên rồi, bây giờ lại thêm một người nữa.
Sau khi Điền Thi Thi rời đi, Lăng Ngạo đích thân ngồi xe lăn đến, chăm anh nhìn cô: “Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa? Nghe Hi nói em muốn ra ngoài đi dạo, phong cảnh đêm của thành phố H cũng rất đẹp đó, muốn đi không?”
Tống Vĩnh Nhi uể oải ngước mắt lên, liếc anh ta một cái, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Ừ!”
Sau chữ đó, cô nhẹ nhàng đặt máy tính bảng xuống rồi xuống giường, đi lướt qua anh ta.
Lăng Ngạo có chút sợ, nhưng vẫn kịp thêm vào một câu: “Cổ họng còn đau không?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
“Em muốn ăn gì không?”
“…”
“Tôi nghe Hi nói em đã xem video rồi, chắc em biết tôi đã không…”
“Anh ồn quá!”
Tống Vĩnh Nhi bông nhiên cắt ngang câu nói của Lăng Ngạo, dừng chân, xoay người, nhìn bao quát anh ta từ trên xuống dưới.
Lăng Ngạo: “…”
Anh ngước nhìn Tống Vĩnh Nhi trong sự hoang mang vô tội, giống như một con dê mơ màng đang chờ đợi sự an ủi của cô.
Tiếc rằng, Tống Vĩnh Nhi cũng không bị lừa nữa!
Khi ra ngoài, Tống Vĩnh Nhi bước đi rất nhanh, bỏ Lăng Ngạo lại ở đằng sau, cũng không nhìn lại xem anh có theo kịp không.
Điền Thi Thi đã cẩn thận nhắc nhở cô: “Cô Tống, thân thể của cậu tư không tốt!”
Tống Vĩnh Nhi khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ thờ ơ đáp lại: “Ừ!”