Biểu cảm Hạ Kì Lộ lập tức trở nên không đúng.
Bà ta đối xử tốt với Cố Âm là vì muốn thông qua Cố Âm khống chế Bạch Ly Mạt, khống chế Mạc Ly Quốc để đạt được lợi ích cho mình. Thế nhưng con bé này dường như có suy nghĩ riêng của chính nó, cũng không ngoan ngoãn nghe lời như vẻ ngoài.
Bà ta ghét nhất là đứa trẻ có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi chăm chú nhìn Cố Âm một lúc, bà ta mỉm cười nói: “Con không thể từ bỏ đơn giản như vậy. Con nhìn phụ hoàng của con đi!”
Cố Âm thật sự nhìn thoáng qua phía Lam Tư Pháp.
Hạ Kì Lộ lại nói: “Bây giờ ông ta một lòng thương nhớ chị gái của con, nếu con không cố gắng làm cho Bạch Ly Mạt đứng về phía mình, thì tương lai con có dự định gì? Phía sau chị gái con còn có Lăng Ngạo làm chỗ dựa, còn con thì sao?”
“Con?” Cố Âm bật cười, dường như nhìn ra Hạ Kì Lộ đang cố ý thăm dò mình, thế là khéo léo cười cười: “Không phải con còn có mẫu hậu sao? Con là con gái mẫu hậu mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đương nhiên là toàn tâm toàn ý ỷ lại, tin tưởng mẫu hậu! Mẫu hậu chính là chỗ dựa của con, cho nên, mẫu hậu càng ngày càng tốt, Âm Âm cũng sẽ càng ngày càng tốt!”
Rốt cuộc sắc mặt Hạ Kì Lộ cũng dễ nhìn hơn chút.
Lại bóc một con tôm để vào trong chén con gái, thấy con gái nuốt vào với vẻ mặt tươi cười như hoa, bà ta hài lòng để hai tay qua một bên, cung nhân bưng một chậu nước sạch lên, bà ta rửa tay rồi nhận lấy khăn lau lau.
Một lúc sau, Hạ Kì Lộ đứng lên đi về phía Lam Tư Pháp ở cách đó không xa.
Hai tay nhẹ nhàng bóp vai cho ông ta, Hạ Kì Lộ cẩn thận từng li từng tí quan sát tâm trạng của ông ta: “Bệ hạ, chốc lát nữa lại gọi cho hoàng nhi, ăn một ít đồ trước đi, đừng làm tổn thương long thể.”
Lam Tư Pháp nhìn chằm chằm vào điện thoại một chút, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ở sau lưng: “Hoàng hậu nói xem, vì sao Vĩnh Nhi lại đoạn tuyệt quan hệ với ta? Thái tử Ninh Quốc nói ta vốn không quan tâm đến sống chết của Vĩnh Nhi, thế nhưng ta không có, ta có để ý Vĩnh Nhi mà!”
Hạ Kì Lộ nhớ tới Lăng Ngạo, trong mắt lóe lên một tia chán ghét rồi biến mất: “Ai biết được. Bệ hạ, hôm đó những gì thần thiếp nói là thật, Thái tử Ninh Quốc thật sự muốn cưỡng hiếp ta. Đáng tiếc con gái của ta lại lưu luyến một con sói, lần trước ta gặp con bé một lần đã biết con bé là người thiện lương nhân hậu, kế thừa lòng nhân từ của ngài, sao lại có thể đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta? Chắc chắn con bé đã bị Ninh Quốc bắt đi, buộc chúng ta trở về!”
Lam Tư Pháp mê mang nhìn bà ta, lại dùng sức lắc đầu: “Hoàng hậu, ta có chút choáng đầu.”
Cố Âm tranh thủ thời gian bưng một ly nước ấm tới: “Phụ hoàng uống nước đi.”
Hạ Kì Lộ mỉm cười: “Bệ hạ, Âm Âm của chúng ta thật sự rất hiếu thuận đó! Ngài cũng không thể bất công, hai đứa đều là con gái của chúng ta, ngài cũng không thể chỉ lo cho Vĩnh Nhi!”
Lam Tư Pháp nhìn Cố Âm, kết quả vừa định uống ly nước của cô ta thì lại bị Hạ Kì Lộ nhận lấy: “Có hơi lạnh rồi, để ta đi rót thêm chút nước nóng.”
Cố Âm lẳng lặng quan sát, phát hiện trước giờ Hạ Kì Lộ muốn làm gì, có mở miệng hay không, đều có cung nhân tranh nhau chen lấn làm thay bà ta.
Những việc bưng trà đổ nước như vậy, bà ta cũng đã nói là nhiệt độ nước thấp, cung nhân lại mang theo dáng vẻ sợ hãi không dám tiến lên, như thế rất kỳ lạ.
Nhưng thấy Hạ Kì Lộ đi đến bên bệ cửa sổ, dừng lại trước máy đun nước một lát.
Bóng lưng xinh đẹp che kín ánh mắt Cố Âm, nhưng theo trực giác của cô ta, Hạ Kì Lộ đứng ở đó hơi lâu, đến lúc bà ta bưng chén lên chuẩn bị xoay người lại, Cố Âm nhanh chóng thu tầm mắt lại nhìn Lam Tư Pháp.
Rất nhanh, Hạ Kì Lộ đã cầm một ly nước ấm áp tới: “Bệ hạ.”
Lam Tư Pháp uống một ngụm, không có suy nghĩ gì.
Hạ Kì Lộ khẽ mỉm cười: “Uống nhiều một chút đi.”
Nghe người đẹp dịu dàng khuyên nhủ một câu, Lam Tư Pháp nghe lời răm rắp bưng chén uống hết.
Cố Âm nghi ngờ trong lòng, âm thầm suy nghĩ, nhưng lại không có biểu cảm gì.
Sau bữa tối, cô ta rời khỏi gian phòng của Hạ Kì Lộ.
Chân trước vừa mới bước vào tẩm cung của mình, Cố Âm đã quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh mình: “Vừa rồi ở trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, mẫu hậu muốn châm trà cho phụ hoàng mà sao các người không đi lên giúp?”
“Công chúa điện hạ, không phải chúng tôi không chịu giúp đỡ, có lần bệ hạ khát nước, hoàng hậu vừa mới cầm cái ly đã bị một cung nhân nhỏ cầm lấy, sau đó lập tức bị phạt hai cái tát, từ đó về sau không còn ai dám tham dự vào việc trà nước của bệ hạ nữa.”
Cung nhân sợ hãi nói, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía sau một chút: “Mà từ hôm đó cũng không ai nhìn thấy cung nhân kia nữa.”
Cố Âm gật gật đầu: “Có thể thấy được, cô thật sự trung thành với tôi.”
Lúc này cung nhân quỳ xuống bày tỏ cõi lòng: “Vâng!”
Cố Âm cười trầm ngâm: “Vậy tôi có việc muốn nhờ cô đây.”
Nửa đêm cùng ngày.
Cung nhân sợ đến mức cả khuôn mặt trắng bệch trở về, có lẽ là có tật giật mình, cho nên vừa đi vào cửa cung đã lập tức đóng cửa lại, lộn nhào đi vào bên cạnh giường Cố Âm.
Cố Âm đang ngồi ăn trái cây, vừa ăn vừa xem phim truyền hình, hai mắt thỉnh thoảng liếc qua đồng hồ trên tường, âm thầm tính toán thời gian thuộc hạ trở về.
Thấy cung nhân tới, Cố Âm mới để mâm đựng trái cây qua một bên, cho lui những người ở xung quanh.
“Công chúa điện hạ!”
Cung nhân tay giơ lên, trong lòng bàn tay có một viên con nhộng nhỏ.
“Đây là cái gì?” Cố Âm cầm lên, đặt trước mũi ngửi, không ngửi thấy gì.
Viên con nhộng này rất nhỏ, có màu lục, một nửa xanh nhạt, một nửa xanh lục.
Cung nhân ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Dựa theo ngài nói, tôi đã tìm ra ở máy đun nước trong tẩm cung của hoàng hậu. Chỉ có viên con nhộng giải độc lô hội bình thường hoàng hậu hay uống. Thế nhưng điều kì lạ chính là, chưa có ai nhìn thấy hoàng hậu uống nó, cũng không ai dám đụng vào. Không phải ai cũng có thể đi vào tẩm cung của hoàng hậu.”
Cố Âm nhíu mày, đôi mắt to đen nhánh linh động chuyển di chuyển vài lần, lại nói: “Cô đi như thế nào?”
“Tôi thừa dịp hoàng hậu và bệ hạ đang ngủ trong phòng ngủ lặng lẽ đi vào. Cấm Vệ quân đều nhận ra tôi, trước đó tôi vẫn luôn ở trong tẩm cung của hoàng hậu, công chúa điện hạ tới tôi mới bị hoàng hậu phái tới cho ngài.”
Có lẽ cung nhân cũng đã nhìn ra, Hoàng đế ngu ngốc vô dụng, đại công chúa sẽ không trở về, hoàng hậu sáng nắng chiều mưa, Hoa Kì cũng tương đối lạc hậu, nếu có thể đi theo nhị công chúa điện hạ đến Mạc Ly Quốc, tương lai mình sẽ trở thành nhất đẳng cung nhân bên cạnh hoàng hậu Mạc Ly Quốc.
Trong cuộc đấu tranh quyền lực, quan trọng nhất chính là nên theo phe nào.
Theo đúng, cả đời sẽ thành công.
Theo sai thì tính mạng người thân, tất cả đều mất.
Đương nhiên Cố Âm có thể hiểu được rõ ràng nguyên nhân đối phương mạo hiểm đối xử tốt với mình, gật đầu nói: “Cô trung thành như vậy, đời này tôi sẽ không bỏ mặc cô.”
“Cảm ơn đại ân của công chúa điện hạ!”
Nhưng, cung nhân vừa mới dập đầu xong, Cố Âm đã đưa viên thuốc lại cho cô ta, nói: “Cô hãy nghĩ cách bỏ bột bên trong viên thuốc này vào tổ yến hoàng hậu ăn mỗi ngày! Làm cho bà ta ăn nhiều một chút!”
Trước giờ Bạch Ly Mạt không chào đón cô ta, cô ta đến Mạc Ly Quốc nhất định sẽ có kết cục bi thảm.
Vừa vặn Tống Vĩnh Nhi đã đoạn tuyệt quan hệ với nơi này, nếu bệ hạ và hoàng hậu xảy ra chuyện, vậy thì cô ta sẽ là người duy nhất thừa kế Hoa Kì!