Những cánh hoa bay tán loạn, Tống Vĩnh Nhi như về tới Tử Vi cung, cô đang rong chơi trong làn nước biển trong xanh.
Say đắm, quyến rũ và xinh đẹp, những giấc mơ của cô ấy cô đọng thành những nét vẽ đơn giản, lan tỏa đến môi cô cũng cong theo.
Lăng Ngạo cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, làm sao nở đánh thức cô đây?
Bỏ qua phồn thịnh, thương hải mắc cạn, anh hiểu chỉ mình cô mới là quý giá nhất trong lòng anh.
Dịu dàng cúi đầu hôn lên mi tâm cô. Anh thực sự rất thích nhìn dáng vẻ vô tư này của cô, anh chỉ hôn nhẹ không muốn làm cô thức giấc. Đôi mi tựa như cánh bướm khẽ run lên, nụ cười trên khóe môi càng lộ rõ: “Sao anh lại thích hôn em như vậy chứ!”
Một nói đầy ngây thơ cất lên, sau đó hai mắt cô chậm rãi mở ra.
Ánh vẫn Lăng Ngạo ấm áp, so với trước đó lại có chút thâm ý.
Cô giơ tay lên, vòng lên cổ của anh: Ông chú, có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”
Bàn tay nhỏ khẽ vuốt cằm anh, trêu đến lòng anh ngứa ngáy một trận, há miệng ngặm lấy ngón tay của cô, nhưng lại sợ cô hoảng sợ lại nhanh chóng thả ra.
Anh đem cằm đặt lên bờ vai nhỏ bé của cô, Lăng Ngạo ở trên cổ cô, nhàn nhạt mở miệng: “Bé Ngoan, em có đồng ý đứng ra xác nhận chuyện em đã đoạn tuyệt quan hệ với Lam Tư Pháp không?”
Cô không lên tiếng.
Anh cũng vùi đầu trong cổ cô, không động đậy.
Anh không muốn ép cô, cũng không muốn làm khó cô.
Tống Vĩnh Nhi trầm mặc tầm 7 8 phút, rồi mới khẽ nói: “Chuẩn bị khởi chiến rồi có phải không?”
Anh suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời cô: “Chỉ khi đánh hạ được Hoa Kỳ, chúng ta mới có thể ở bên nhau quan minh chính đại, dưới sự chúc phúc của con dân Ninh Quốc.”
Tống Vĩnh Nhi nước mắt tràn mi, vừa rồi còn sa vào mộng đẹp, sao bây giờ đột nhiên lại nổi giông vậy?
Rút kinh nghiệm xương máu, cô khẽ vuốt nhẹ ót Lăng Ngạo, nghiêm túc nói: “Được, em đồng ý đứng ra xác nhận.”
Lăng Ngạo ngẩn người.
Anh cấp tốc ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Bé ngoan, em có biết làm như vậy sẽ ra sao không?”
“Tương lai nếu Hoa Kỳ có sáp nhập với Ninh Quốc, thì em vĩnh viễn là kẻ phản quốc trong lòng người Hoa Kỳ.”
Tống Vĩnh Kỳ cũng nhìn lại anh, nói ra điều quan trọng nhất.
Chỉ là, lời cô nói quá nhẹ nhàng, Lăng Ngạo không nghĩ rằng thái độ cô lại buông thả như vậy.
Lăng Ngạo cho rằng cô sẽ khóc, sẽ đau khổ.
Nhưng cô chỉ cười với anh.
Anh lại nhìn ra vẻ chua xót khổ sở sau vẻ tươi cười đó, anh cũng biết rằng từ đây cô cùng Hoa Kỳ đoạn tuyệt quan hệ, đại biểu rằng cô đã mất đi hậu thuẫn, sau này cô chỉ là Tống Vĩnh Nhi, là Bé Ngoan của anh, dù sướng vui đau buồn, hạnh phúc hay đau khổ đều sẽ chỉ nghĩ đến một mình anh.
Cô tin tưởng anh như thế!
Tin tưởng rằng anh sẽ đối xử tốt với cô!
“Bé ngoan, cả đời này tôi cũng sẽ không phụ em.”
Nói xong, anh hôn lên đôi môi mỏng manh của cô, từng chút nhấm nháp những yêu thương sâu đậm.
Bởi vì Tống Vĩnh Nhi đã đồng ý, trông khi những ánh nắng rám chiều lộng lẫy bao phủ trên đất, thì câu chuyện tình yêu giữa cô là Lăng Ngạo đã lan rộng khắp cả nước.
Đến tối cô cũng không xuống lầu, mà ngồi chờ ở trong phòng.
Lưu Lan bưng bữa tối lên, cùng ăn với cô. Lưu Lan cũng có điện thoại, không có chuyện gì cũng sẽ lướt xem tin tức, biết tâm tình con gái nhất định bị ảnh hưởng, bà cũng ăn không vô nữa, chỉ đơn giản cùng con gái xem TV và trò chuyện.
Dưới lầu, vợ chồng Kiều Âu cùng Kiều Thế Phương cũng đã đến, trong phòng ăn là một bàn tiệc lớn, hình ảnh trưởng công chúa cùng Lăng Ngạo nhận thân đúng là cảm động lòng người, Lăng Ngạo rất muốn ở cùng bé ngoan, nhưng lại không thể nào thoát thân được.
Tống Quốc Cường trong lòng đầy kích động, có thể gặp được nhiều nhân vậy lớn như vậy, chính là phúc khí ba đời ông mới tu đươc, ông không dám nói chuyện với bọn ngươi Kiều Âu, chỉ lặng lẽ nói chuyền cùng Kiều Thế Phương, mở miệng kêu một tiếng tướng quân Kiều, kêu đến thuận miệng.
Kiều Thế Phương và Nghê Chiến đều được nuôi dưỡng rất tốt, đối với Tống Quốc Cường rất ôn hòa lễ phép, một tiếng đại ca hai tiếng đại ca, gọi đến tinh thần Tống Quốc Cường phấn chấn vô cùng.
Tổng cục trưởng Bộ thông tin không ngừng theo dõi dư luận trên mạng.
Bọn họ đầu tiên tìm vô số người điều hướng nguồn dư luận đối với vợ chồng Lăng Ngạo, tán thành hai người họ ở cùng nhau, thậm chí còn tìm người tổ chức biểu tình, đổi khẩu hiệu thành: “Đánh bại Hoa Kỳ! Đoạt lại lãnh thổ! Giữ gìn thống nhất! Tiếp đón công chúa!”
Bởi vì người dân Ninh Quốc không mù quáng chạy theo xu hướng như người Hoa Kỳ Quốc, người mà Tổng cục Thông tin tuyển mộ lần này đều là những sĩ quan cao cấp trong nội bộ, họ cẩn thận phân tích tình hình chính trị và quan niệm tình yêu dưới gốc độ lý trí, họ cố chứng minh một cách hợp lý rằng máu người Hoa Kì đang chảy trong người Tống Vĩnh Nhi chỉ là nước lã, cô ấy một lòng xem Ninh Quốc là quê hương, là một cô gái lương thiện chính trực và kiên định trong tình yêu.
Ngay lúc này, Tống Vĩnh Nhi ở trong phòng của mình, bọn người Lạc Kiệt Hy thì ở trong phòng ăn.
Tuy nhiên, một đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu đã chiếm lĩnh vị trí dẫn hướng dự luận một cách có trật tự bằng những kỹ năng tuyệt vời.
Tám giờ tối đó, Lam Tư Pháp gọi điện thoại đến.
Cuộc gọi trực tiếp gọi vào điện thoại của Tống Vĩnh Nhi.
Lăng Ngạo đang ở dưới lầu tiếp Kiều Âu uống rượu, lúc nghe Trần An thông báo, Lăng Ngạo nhíu mày lại, nhận lấy điện thoại trong tay Trần An: “Alo.”
Người trong phòng ăn bỗng chốc yên tĩnh, họ đều là người có danh tiếng và được đào tạo bài bản, lập tức ngưng ngang ồn ào.
Lam Tư Pháp sửng sốt một chút, rồi mới đau đớn kêu gào: “Tôi tìm con gái bảo bối của tôi, tôi tìm Vĩnh Nhi!”
Lăng Ngạo lạnh giọng hừ một tiếng, trong lòng biết động tĩnh tại Ninh Quôc toàn bộ thế giới biết hết cả rồi.
Ánh mắt âm u chạm mắt với Lạc Kiệt Hy, Lăng Ngạo yên lặng mở loa ngoài điện thoại, khinh thường nói: “Lúc ông lật lọng, ông có từng nghĩ đến cô ấy là con gái của ông không? Ông có nghĩ rằng khi mang trên mình tội danh lật lọng thì làm sao cô ấy có thể sống tốt tại Ninh Quốc không? Ông mặc kệ sống chết của cô ấy rồi mà còn gọi cô ấy là con gái bảo bối, không thấy quá dối trá sao?”
“Ta, thái tử Ninh Quốc, ta có lời muốn nói cùng với Vĩnh Nhi! Con bé đã hiểu lầm ta rồi!”
Lam Tư Pháp dùng giọng điệu khẩn khiết nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ mặc con bé, Con bé và Âm Âm đều gả đi một phương, sau này mỗi người đều sẽ làm hậu, đều là quang vinh đối với Hoa Kỳ! Hơn nữa, gả con gái không phải cần sính lễ sao? Ta chỉ muốn một vùng biển nho nhỏ, các người liền ầm ĩ bức ép con gái ta cắt đứt quan hệ với ta!Nhất định là do các người ép buộc con bé! Con bé chỉ là một cô bé tay trói gà không chặt mà thôi.”
“Đơn giản vì ông là người không phân phải trái, hồ đồ lại còn ngu xuẩn cực kỳ!”
Lăng Ngạo nghiếng răng nghiếng lợi, khi dễ bé ngoan như vậy, còn con gái bảo bối cái nổi gì, hoang đường hết sức!
“Nhiều thập kỉ trước Hòa Kỳ vốn rất lạc hậu, là ông nội tôi đã giúp kinh tế Hoa Kỳ phát triển, giúp Hoa Kỳ có cơm ăn áo mặc! Bốn phía giặc ngoài đều muốn xâm lăng, là phụ hoàng ta yên lặng che chở cho suốt bấy nhiêu năm! Mạc Ly ở Hoa Kỳ xây dựng quân đội cũng là tôi mạo hiểm tìm ra căn cứ của chúng! Ngay cả khối u trong não ông cũng là nhờ thuốc ông nội tôi mới khống chế được bệnh tình! Bây giờ thì các người đang làm gì? Ông không chỉ lật lọng mà còn là người vong ân phụ nghĩa.