Tống Vĩnh Nhi ở suốt trong phòng ngủ chơi máy vi tính, mọi đồ dùng bé con đầy trong mắt cô, tâm tình cô bay bổng như được ăn kẹo ngọt.
Lăng Ngạo quay về rồi.
Vừa vào cửa thì thấy cô vẫn còn đang chơi, anh bất đắc dĩ nâng bàn giường lên đặt xuống dưới sàn: “Phóng xạ, ảnh hưởng không tốt. Chơi ít chút đi.”
“Nghe nói có quần áo phòng phóng xạ mà!”
“Ai biết có đúng hay không, không chừng mặc vào rồi phóng xạ lại hấp thụ ngược vào da.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi cười nói: “Chuẩn bị đi xuống dưới ăn cơm thôi.”
“Được!”
Tống Vĩnh Nhi vén chăn đi xuống giường, chậm rãi đi đến nhà vệ sinh rửa tay, lần thứ hai đi ra, cô thấy Lăng Ngạo đang cẩn thận ôm một khối thảm nhung, cô biết bên trong thảm nhung là trứng cá sấu.
Cô bật cười, vừa đi đến gần thì anh đã cong cánh tay lên.
Cô hiểu ý đem tay nhỏ khoác vào trong khủy tay anh, hai vợ chồng sóng bước đi ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cửa phòng vừa mở ra, đã thấy Lạc Kiệt Hy đứng bên ngoài chờ đợi quà như trẻ con, ông nhìn chằm chằm Lăng Ngạo nói: “Con trai! Quà gì đó?”
Tống Vĩnh Nhi khẽ mỉm cười, thầm nghĩ có lúc ba chồng cũng đáng yêu ghê.
Lăng Ngạo cũng nở nụ cười, cầm đồ trong tay nâng lên, bởi vì động tác anh rất cẩn thận và chậm chạp, làm Lạc Kiệt Hy cũng bị lây nhiễm, ông chầm chậm nhẹ nhàng đón nhận.
Giọng anh du dương cất lên tựa như âm thanh dây đàn ngân vang: “Lần trước khi cùng ông đi câu cá, ông có nói là hồi còn nhỏ ông rất thích ấp trứng động vật. Lúc ở Hoa Kỳ quốc, bắt sống được Lăng Vân, tôi đã lấy trứng cá sấu ở đảo cá sấu của ông ta, dự định là khi về sẽ mang đến tặng cho ông.”
Lạc Kiệt Hy là đại đế, tất nhiên sẽ không thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Duy chỉ thiếu tình thương của con trai, thiếu một danh phận cho người phụ nữ ông yêu và con trai của mình.
Nâng trứng cá sấu trong tay, ông nhẹ nhàng mở thảm nhung ra, rồi vội vàng cẩn thận khép lại, tựa như đó là một báu vật vô giá.
Ông nhíu mày trách cứ: “Cái thằng bé này! Sao con không nói sớm! Trứng non rời lò ấp rất dễ chết đấy, đến lúc đó chỉ có thể đem làm súp trứng cá sấu thôi!”
Lăng Ngạo ánh mắt căng thẳng: “Tôi có ấp trứng bao giờ đâu mà biết. Hơn nữa mới có ba bốn ngày, tôi tính đem cho ông 2 quả trứng với một con cá sấu con đã nở. Nhưng Cố Duyên cùng Chiến đã mạo hiểm lần ấy nên tôi đã cho bọn họ. Đây là quả trứng còn lại trong lứa, hẳn là không dễ chết vậy đâu.”
Lạc Kiệt Hy không thèm để ý đến anh, ôm trứng cá sấu nhanh chân đi xuống lầu.
Lăng Ngạo cũng nắm tay Tống Vĩnh Nhi đi xuống theo, chỉ mới đi đến hành lang đã nghe thấy tiếng Lạc Kiệt Hy hét lớn: “Phú Nhất! Kêu viện nông khoa đưa lò ấp trứng cá sấu đến cho ta! Nhanh lên!”
Vì vậy, một màn thú vị đã xảy ra——
Trên bàn ăn, mọi người đều ngồi vào chỗ, ai cũng cầm đũa hứng khởi nhìn đồ ăn đầy ấp trên bàn.
Chỉ có mình Lạc Kiệt Hy tay ôm một quả trứng cá sấu, nôn nóng ngồi chờ!
Mắt Nghê Tử Dương giựt giựt liên hồi: “Kiệt Hy, để trứng sang một bên đi, trứng của con ai mà dám động vào chứ?”
Lạc Kiệt Hy lắc đầu: “Không được! Không có nhiệt độ của ta, nó sẽ không sống được. Ta là cao thủ ấp trứng, các ngươi không ấp không hiểu đâu!”
“Phụt~”
Tống Vĩnh Nhi rất muốn chừa thể diện cho Lạc Kiệt Hy, nhưng cô thực sự không nhịn được, cô cúi đầu xuống thấp cười không lên tiếng.
Lăng Ngạo bất đắt dĩ vỗ vỗ lưng cô, rồi múc cho cô một chén canh: “Uống miếng canh cho thông họng đi.”
Trong nháy mắt, anh đưa mắt nhìn, phát hiện những người khác cũng đang nhịn cười, hơn nữa còn rất vất vả!
Phú Nhất biết bệ hạ rất quan tâm quả trứng này, không dám lơ là, trừng trừng mắt thủ hộ ở hồ Nguyệt Nha, đến khi thấy phó viện sĩ viện nông khoa ôm lò ấp đi đến, Phú Nhất như được đại xá tiến lên đón tiếp: “Ngài tới rồi, nếu ngài còn không đến sợ là bệ hạ sẽ không ăn nổi bữa trưa luôn mất!”
Phó viện sĩ ôm lò ấp vào phòng, Phú Nhất để ông chờ trong sảnh.
Còn mình thì đi báo lại với Lạc Kiệt Hy, Lạc Kiệt Hy cấp tốc đứng dậy khỏi bàn ăn, đợi bọn họ đem lò ấp cùng trứng cá sấu đặt vào phòng Nghê Tịch Nguyệt, tim Lạc Kiệt Hy lúc này mới chậm rãi hạ xuống.
Đến khi ông quay về chỗ ngồi của mình, một bàn đồ ăn chỉ còn lại phân nửa.
Nghê Tử Dương cùng Tống Quốc Cường uống rất ít, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Kiều Trạm Đông cùng Nghê Chiến cũng trò chuyện cùng nhau.
Nghê Tịch Nguyệt thấy ông lại, thì nâng một cái đĩa nhỏ đưa qua: “Em đã gắp một ít món mà anh thích trước khi họ động đũa vào, còn có canh này. Ăn nhanh kẻo nguội.”
Cái đĩa tuy nhỏ, nhưng dung tích khá lớn bởi vì lòng nó rất sâu.
Tuy bà chỉ nói gắp có một ít, nhưng trên thực tế là rất nhiều, Lặc Kiệt Hy mới ngồi xuống trong lòng đặc biệt hưởng thụ: “Chỉ có mình hoàng hậu là đối tốt với ta!”
Nghê Tịch Nguyệt đỏ mặt xấu hổ: “Ăn nhanh đi!”
Còn chưa cưới hỏi mà đã gọi bà là hoàng hậu, bà có chút lúng túng.
Lạc Kiệt Hy thong thả bắt đầu ăn, một tay cầm đũa, một tay dưới bàn nắm chặt tay Nghê Tịch Nguyệt.
Ngước mắt liếc nhìn Phú Nhất vẫn còn đứng cách đó không xa, ông đột nhiên nhớ ra một điều, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng: “Sao ngươi vẫn còn đứng đó? Không lại dùng cơm đi?”
Phú Nhất: “…”
Ông ta vẫn thường đứng đó, ba bữa một ngày của ông đều lặng lẽ giải quyết nhanh chóng mỗi khi bệ hạ không bận gì. Nhiều năm như vậy, cũng đã thành thói quen!
Lạc Kiệt Hy không những khiến Phú Nhất cạn lời mà còn khiến tất cả người trong bàn choáng váng.
Đặc biệt là Kiều Trạm Đông, ông ta vẫn luôn cảm thấy Phú Nhất đứng đó là chuyện thường tình.
Thế nhưng Lạc Kiệt Hy đột nhiên lạnh mặt, quay sang người hầu nói: “Lấy thêm ghế! Không nhìn thấy Phú Nhất đại nhân vẫn chưa dùng bữa hay sao?”
Cung nhân hoảng sợ lập tức gật đầu liên tục rồi chạy đi lấy ghế.
Nghê Tịch Nguyệt thấy Lạc Kiệt Hy đang nóng nảy, liền nhanh chóng gọi người: “Phòng bếp chuẩn bị đồ ăn xong hết chưa? Bưng hết lên đây, đem đồ ăn thừa dẹp đi!”
Chẳng bao lâu sau, chỗ ngồi của Phú Nhất được sắp xếp xong, ông ta ngồi cạnh Kiều Trạm Đông!
Bộ chén đũa mới toanh, thức ăn nóng hổi cũng được đưa lên, căn bản đều dồn hết về chỗ Phú Nhất ngồi.
Lạc Kiệt Hy nhìn Phú Nhất ngồi xuống, lúc này mới hài lòng cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Người đứng bên cạnh ông, sao lại là người thấp kém hơn người khác được chứ?
Đi hỏi cưới con gái người ta mà cũng bị ghét bỏ là sao?
Trên đời này, còn có người nào còn cao quý hơn người đứng bên cạnh ông sao?
Thực sự quá kì lạ rồi!
Kiều Trạm Đông coi thường Phú Nhất, cảm thấy Phú Nhất không cùng đẳng cấp với mình chứ gì, vậy ông sẽ để Phú Nhất ngồi ngang hàng với ông ta, cho ông ta nghẹn chết.
Lạc Kiệt Hy bao che người của mình vô cùng, người của ông là tốt nhất không ai được động đến, cho dù là ghét bỏ cũng không được!
Vừa ăn, Lạc Kiệt Hy dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn tới nhìn lui.
Nghê Tịch Nguyệt hiểu rõ ông nhất nhưng nhất thời cũng không nhìn ra ông tính làm gì. Chỉ cẩn thận quan sát từng chút một.
Kiều Trạm Đông thân là dượng của bà, hơn nữa những người trong bàn đều có quan hệ thông gia, cũng không thể làm người khác cảm thấy không tự nhiên được.