Trải qua những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, trải qua đủ loại tình cảm, nuôi dưỡng lên một lòng tao nhã và lãnh đạm.
Lạc Kiệt Hy và Nguyệt Nha đời này đã trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng đã hiểu tâm hữu linh tê, là đủ rồi.
Bây giờ đã làm ba, ông ta nghe con trai quả quyết và sùng bái mình, cảm giác ấy có bao nhiêu thoải mái, người nào chưa làm ba thì đương nhiên sẽ không hiểu.
Trong đôi mắt đen vô tận của Lăng Ngạo nhìn ông ta đang thầm vui sướng, cong môi cười một tiếng: “Đương nhiên! Tôi làm Boss mặt lạnh đã quen, còn chưa từng làm thư kí cho người ta bao giờ, đợi đến khi ông thật sự già bảy, tám mươi tuổi không thể làm được gì, tôi liền giúp ông làm thư ký, thế nào?”
“Được, được!” Lạc Kiệt Hy đần độn cười, lại hậu tri hậu giác phát hiện mình đã bị con trai tính kế, lúc này sắc mặt mới biến đổi: “Đây là viên đạn bọc đường của con mà!”
Càng nói, khoảng cách so với dự tính ban đầu càng xa.
Lăng Ngạo trầm thấp cười ra tiếng, giống như là đứa trẻ làm nũng với ba, bỗng nhiên nghiêng đầu, gối lên trên vai của ba: “Ông biết không, khi còn bé tôi liền nghĩ có thể tựa ở trên vai của người thân như thế này, nhưng từ trước đến nay không có người để cho tôi dựa.”
Lạc Kiệt Hy nghe vậy, trong lòng tê rần.
Chậm rãi nâng lên một cái cánh tay, nắm ở bả vai rộng của con trai.
Sau lưng là Phú Nhất cùng Trần An, tranh nhau chen lấn lặng lẽ chụp ảnh lại, chụp hình chưa đã nghiền, còn phải quay video.
“Bé Ngoan cũng nói, thời điểm cô ấy mới quen tôi, tôi không có điểm nào đáng yêu cả. Tôi tự phụ, nói chuyện chanh chua, còn lòng dạ hẹp hòi, không có phong độ, thậm chí đấu võ mồm cùng một cô gái nhỏ. Tôi thừa nhận, những cái kia đều là tính cách thiếu hụt của tôi. Nhưng cùng nhau đi tới bây giờ, tôi rất may mắn, cho dù tôi không có cha mẹ để dựa vào, cho dù không có trưởng bối dạy tôi đạo lý làm người, nhưng thế giới của tôi có Bé Ngoan, cô ấy dạy cho tôi cái gì là yêu. Bởi vì hiểu được yêu, chính tôi đều cảm thấy, những cái lạnh lẽo kia đều giống như hơi nước bốc hơi không thấy nữa. Tôi bắt đầu cười, thích cười, bắt đầu ôn hòa nói chuyện, bắt đầu bỏ tật xấu độc miệng. Mọi người đều nói, tình yêu tốt chính là để hai người càng ngày càng tốt, tôi trước kia không hiểu, nhưng sau khi gặp Bé Ngoan, tôi đã hiểu.”
Lăng Ngạo cảm động nói, hưởng thụ cảm giác chia sẻ bí mật nhỏ trong lòng cùng ba của mình.
Thực chất bên trong anh là người rất kiêu ngạo, cho dù đã từng bị toàn thế giới chế giễu, anh khinh thường chuyện giải thích, cũng khinh thường phải chứng minh.
Anh lạnh lẽo khiến mọi thứ thành băng tuyết Bắc Cực, đem thế giới của anh cố định tại chỗ.
Bây giờ, có thể cùng ba ruột câu được câu không trò chuyện phiếm như vậy, thản nhiên hào phóng thừa nhận quá khứ cũng không hoàn mỹ của mình, đây là một loại trưởng thành, cũng là việc càng thành thục với về mặt suy nghĩ.
“Tôi sẽ là người ba tốt. Tôi nhất định phải làm một người ba tốt.”
Đây là cũng không phải là câu nói cuối cùng đêm nay anh nói với Lạc Kiệt Hy.
Bởi vì trên đường chia tay trở về phòng của mình, anh lặng yên nói với bóng lưng của Lạc Kiệt Hy: “Phụ hoàng, con yêu ba!”
Không có ai biết một khoảnh khắc này, trong lòng Lạc Kiệt Hy có chấn động đến cỡ nào!
Toàn thân ông ta cứng đờ đứng ở vị trí đó, cảm giác mỗi một giọt máu ở toàn thân đều đang lao nhanh, cảm giác mỗi một sợi lông tơ đều đang nhảy cẫng lên!
Ông ta rốt cục tỉnh táo lại, mừng rỡ như điên xoay người, lại phát hiện bên trên hành lang hoa lệ trống rỗng, không có ai!
“Ha ha ha, thằng nhóc thối!”
Ông ta cười cười, trong lòng nói: “Thẹn thùng, nhất định là nó thẹn thùng! Ha ha ha!”
Trở lại trong phòng, Lạc Kiệt Hy như đứa trẻ cọ cọ vào trong ngực của Nghê Tịch Nguyệt, quả thực là khiến bà bị giày vò tỉnh lại: “Tiểu Nguyệt Nha, em biết không, vừa rồi con trai bày tỏ đối với anh, nó nói nó yêu anh! Tiểu Nguyệt Nha, em đừng ngủ, em nghe không?”
Vũ điệu ánh sáng, khiến những dây leo bật ra khỏi tầm tay, đem mỗi người ở nhà họ Lạc đều ngưng tụ thành hoa trên dây leo, giúp đỡ nhau ấm áp, tồn tại cùng nhau.
Sáng sớm hôm sau.
Mấy tia nắng trong trẻo từ khe hở màn cửa tiến vào, chiếu xuống trên sàn nhà, đúng là mang theo mấy phần cảnh đẹp như trong thơ.
Tống Vĩnh Nhi nhíu lông mày, có chút không thoải mái xoay một vòng ở trong ngực Lăng Ngạo, lại xoay một cái, cuối cùng ngửa mặt hướng lên trên, không thể không khó chịu mở mắt ra.
“Sao vậy?”
Lăng Ngạo có chút khẩn trương nhìn cô.
Lần thứ nhất làm ba, lại là người thân có huyết mạch tương liên mà anh từ nhỏ đã khát vọng, cho nên anh đối với chuyện của Tống Vĩnh Nhi hết sức để ý!
Cô đưa tay đặt vào lồng ngực của mình, vểnh lên miệng nhỏ ủy khuất nói: “Hu hu ông chú ơi, thật là khó chịu, có chút muốn ói, nhưng lại không đến tình trạng muốn nôn thật. Ê ẩm, thật là khó chịu.”
Lăng Ngạo cười cười, hóa ra là nôn nghén.
Ngồi bật dậy, ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa bụng của cô: “Lúc trước em đau bụng kinh, anh xoa bụng một chút là tốt hơn, hiện tại xoa xoa bụng cho em, có lẽ cũng sẽ tốt hơn.”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh một chút tính tình đều không có, dịu dàng không tưởng nổi, cô cũng không đành lòng nói không thoải mái.
Từ từ nhắm hai mắt, yên lặng nằm ở trong ngực của anh, chỉ cần miễn cưỡng nhẫn nại, cô liền giả bộ rất thoải mái dễ chịu, sợ khiến anh lo lắng cho mình.
Đợi đến sau khi dễ chịu một chút, bọn họ cùng nhau tắm rửa, thay đổi quần áo tình nhân thoải mái dễ chịu đơn giản, liền đi xuống lầu.
Vợ chồng Nghê Tử Dương, vợ chồng Tống Quốc Cường, vợ chồng Lạc Kiệt Hy đều là người quen dậy sớm, trong đại sảnh dưới lầu, ba cặp đôi này cùng nhau ngồi ở trước sô pha, có người đang xem tin tức trên máy tính bảng, có người quan sát tin tức quốc tế quan trọng trên TV, còn có người thì cầm hồng trà, trò chuyện với nhau.
Vợ chồng Lăng Ngạo lễ phép chào hỏi.
“Ông ngoại! Bà ngoại! Ba mẹ, buổi sáng tốt lành!”
“Phụ hoàng, mẫu hậu, chào buổi sáng!”
Các trưởng bối thấy hai người đi xuống, không khỏi mỉm cười.
Nghê Tịch Nguyệt đứng dậy, thân thiết nói: “Sao không để Vĩnh Nhi ngủ thêm một lát nữa?”
Lưu Lan cũng đứng lên, con gái từ trước đến nay tham ngủ, lúc ở nhà, chỉ cần được nghỉ, đều là mặt trời lên cao mới dậy. Bây giờ nhìn con gái thay đổi như vậy, bà chợt nhớ tới mình lúc còn trẻ ở quê Thanh Thành, lúc làm con dâu.
Vĩnh Nhi nhất định là không dám thất lễ, dù biết ba mẹ chồng sẽ không trách cứ, cũng không dám thờ ơ.
Lưu Lan có chút đau lòng: “Có đói bụng không?”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Vẫn ổn ạ, vừa rồi sáng sớm không thoải mái, muốn nôn, ông chú giúp con hâm một chén sữa bò nóng, uống xong thì tốt hơn nhiều.”
Sắc mặt đám người vui mừng, phu nhân Nguyệt Nha vội vàng nói với người hầu: “Nhanh đi chuẩn bị bữa ăn sáng đi!”
Nghê Tịch Nguyệt cùng Lưu Lan đi đến, bỏ Lăng Ngạo ra, một trái một phải kéo cánh tay của Tống Vĩnh Nhi, đem cô như bảo bối mà che chở, đi thẳng đến phương hướng phòng ăn.
Lăng Ngạo cười khổ một tiếng, đứng tại chỗ nhún nhún vai, khóe miệng tràn ra nụ cười mê người.
Ánh mắt đảo qua một vòng, anh hiếu kỳ nói: “Bọn người Nghê Chiến đâu?”
Nghê Tử Dương tắt máy tính bảng đi, đứng lên nói: “Còn đang ngủ. Buổi sáng khi ông xuống, bọn họ vừa mới chơi xong mạt chược. Chơi một đêm.”
Lạc Kiệt Hy lúc này tiến lên, đỡ Nghê Tử Dương: “Ba, ba đi chậm một chút đi.”
Nghê Tử Dương thu tay lại: “Tôi còn chưa già bảy tám mươi tuổi, có thể tự đi được.”