Lăng Ngạo nghe cô nói mà buồn cười, cái gì mà về trong vòng tay của Tổ quốc?
Anh đặt tay lên chiếc cằm nhỏ của cô, cũng không thèm để ý có người hay không rồi đặt một nụ hôn lên đó: “Em quên rằng em là người thừa kế của Hoa Kỳ sao? Dòng máu trên người em cũng là của Hoa Kỳ, thế mà lại nghĩ rằng Ninh Quốc mới là Tổ Quốc, em nói xem, đây có được xem là vợ nghe theo chồng không?”
Tống Vĩnh Nhi vừa thẹn vừa giận rồi trừng mắt một cái.
Cái người này sao mà thích hôn cô vậy chứ?
“Anh, anh đừng như vậy nữa!”
“Cứ muốn!”
“Không!”
“Đến đây mà!”
“Buông tay ra!”
“Hôn một cái nữa!”
Sự ân ái của vợ chồng Lăng Ngạo đột nhiên thu hút người tài xế ngồi phía trước, Trần An thấy nhiều cũng quen rồi, nhưng trong lòng người tài xế lại thầm cảm thấy kiêu hãnh, bệ hạ và hoàng hậu tương lai của bọn họ có tình cảm rất tốt!
Trên đường đều có quân đội thiết quân luật, từ cao tốc về đến cung không hề có trở ngại.
Lăng Ngạo chưa từng đến thủ đô nên cũng ngắm cảnh một mạch, ôm vợ mình trong lòng, tâm trạng của anh rất vui.
Đội xe lái thẳng vào một chỗ nào đó ở cửa hông phía Tây của hoàng cung, sau đó dừng lại một lát.
Vợ chồng Lăng Ngạo ngờ vực nhìn tứ phía, thấy môi trường xung quanh cũng rất ổn, cây cỏ sum suê, hoa dại tươi tốt rực rỡ, những chú bướm bay lượn tung tăng, làm họ không khỏi cảm thấy quen thuộc.
“Ở phía sau có xe đi vào con đường nhỏ kia rồi.”
Tống Vĩnh Nhi chỉ vào chiếc xe màu trắng ngoài cửa xe, cô ngạc nhiên kêu lên: “Ông chú, anh xem, ở đó có một con đường bí mật đấy, là để đi đâu nhỉ?”
“Tôi cũng là lần đầu đến, sao mà biết được?” Lăng Ngạo cười yếu ớt, nhưng lại cảm thấy chỗ đó có lẽ là một chốn thần tiên làm mê lòng người.
Tài xế mỉm cười: “Bẩm thái tử, công chúa, đó là đảo Nguyệt Nha mà bệ hạ đặc biệt xây lên cho phu nhân Nguyệt Nha, là nơi đẹp nhất và có linh khí nhất ở trong hoàng thành này, chiếc xe đó là xe đi đón ba mẹ nuôi của công chúa ở Ninh Quốc, hai tiếng trước họ đã đến thủ đô, được phu nhân Nguyệt Nha đón đến đảo Nguyệt Nha, hôm nay có cung yến, cho nên lúc nãy thủ trưởng nói, lúc xe về cung thì dừng lại một lát, đợi đón ông bà Tống rồi cùng nhau về cung.”
Tống Vĩnh Nhi mấp máy môi, cô đang muốn mở cửa xuống xe! Nhưng mà bàn tay nhỏ kéo chốt khóa của xe mấy lần vẫn không có động tĩnh, làm cô không khỏi nóng lòng.
Lăng Ngạo khẽ cười dỗ dành: “Sẽ gặp nhanh thôi, đừng vội, em nhìn đi, bên đó là tường thành rồi mà, tối nay còn phải ăn cơm với nhau nữa.”
Tài xế có chút khó xử: “Công chúa điện hạ, vì để đảm bảo an toàn cho công chúa, tôi không thể để cô xuống xe, mong cô thứ lỗi.”
Tống Vĩnh Nhi buông tay ra rồi nhớ nhung nhìn con đường mòn bí mật đó rất chăm chú, cô thật sự nhớ ba mẹ của mình rồi.
Rất nhanh chóng, chiếc xe con màu trắng đó đã quay lại nhập vào đoàn xe, tài xế thông qua tai nghe nghe thấy lệnh của cấp trên liền lập tức tiếp tục lái xe về cung.
Những bức tường thành có chút khác biệt so với tưởng tượng của Tống Vĩnh Nhi, cung điện của Ninh Quốc khá là hiện đại, những bức tường thành cao màu kem, có trần màu đen, trên những chiếc khung màu cam có khắc những bức tranh tường tinh xảo, bên trên còn có những giọt mực màu đen rơi xuống điểm xuyết thêm.
Đi được một nửa đường thì đã đến cửa chính của cung điện, quân hộ quốc mở cửa lớn ra để đội xe đi vào.
Xe đi đến tòa nhà nghị sự to lớn, phòng tiếp khách của chính phủ, đi qua 6 tòa quan sát giống như những cái lô cốt cổ tinh xảo, đến đi qua cây cầu bằng cẩm thạch trắng, một chiếc hồ nhân tạo đẹp đẽ, cuối cùng đến nơi vui chơi cá nhân của Lạc Kiệt Hy. Chỗ này vốn là hậu cung, đi vào trong nữa còn có Huyễn Thiên Các, có một khoảng phong cảnh như tranh, một nơi đẹp như tiên cảnh.
Xe dừng lại trước tòa lầu lớn có thư phòng của Lạc Kiệt Hy.
Tài xế lập tức xuống xe, nho nhã lễ độ giúp Lăng Ngạo mở cửa xe, Trần An cũng đi xuống theo.
Chân đạp lên đường đá hoa cương bằng phẳng, Tống Vĩnh Nhi ngước đầu nhìn lên, cô ngạc nhiên vì ở đây muôn hoa nở rực khắp nơi, cây ngô đồng Pháp cao cao đang che đi nắng hè chói chang, những gì rơi xuống chỉ có bóng cây loang lổ và sự mát lạnh.
Lạc Thiên Lăng đợi tất cả mọi người đều xuống xe.
Vợ chồng Tống Quốc Cường vừa bước xuống thấy hoàng thân quốc thích thì vừa kiêu hãnh vừa lo lắng.
Đang định chủ động bước lên chào hỏi cho phải phép thì một tiếng gọi duyên dáng vang lên sau lưng: “ Ba, mẹ!”
Vợ chồng Tống Quốc Cường quay đầu lại nhìn, mọi người cũng quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng gọi, họ thấy Tống Vĩnh Nhi nhào về phía vợ chồng Tống Quốc Cường.
Mọi người vô cùng hoảng hốt!
Cho dù đường ở đây rất bằng phẳng, cô cũng mang giày bệt, chạy hai ba mét cũng không vấn đề gì, nhưng họ vẫn lo lắng, chỉ mong cô kiềm chế một chút!
Lăng Ngạo cũng rơi nửa nhịp tim, anh vừa nhanh chóng đuổi theo, cánh tay dài chụp tới, nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy người mình nhẹ bỗng đi, những chiếc lá xinh đẹp che kín bầu trời đang xoay vòng trước mắt cô nhưng cô không hề sợ sệt, bởi cô cảm thấy rất vững chãi, có cảm giác rất an toàn, cô hít hà hương thơm thanh khiết của hoa tử vi nơi đầu mũi, sau đó còn chưa kịp nghĩ nhiều thì người cô đã được đặt vững vàng trên mặt đất.
Nhìn thêm lần nữa thì vợ chồng Tống Quốc Cường đã bất ngờ ở ngay trước mắt.
Lăng Ngạo buông cô ra, đồng thời mỉm cười nói: “Ba, mẹ.”
Anh không hề để tâm đến chuyện họ chỉ là ba mẹ nuôi của Tống Vĩnh Nhi, bởi vì anh biết, công ơn nuôi dưỡng rất lớn, điều này đến cả ba mẹ ruột cũng không so sánh được.
Vợ chồng Tống Quốc Cường rất cảm động, thấy Lăng Ngạo xuất sắc như vậy đứng trước mặt mình, thấy một cung điện nguy nga, bọn họ cảm thấy như đang mơ.
“Ba, huhu, mẹ ơi, con sắp nhớ hai người chết mất, huhu, con sẽ không rời xa hai người nữa, huhu.”
Tống Vĩnh Nhi vùi đầu vào lòng Tống Quốc Cường, tay thì kéo Lưu Lan không chịu thả ra.
Vợ chồng Tống Quốc Cường không ngờ rằng bé gái năm đó họ nhặt được lại có thể là công chúa của Hoa Kỳ, họ vừa kinh ngạc vừa lo lắng rằng có khi nào cục cưng sẽ bỏ họ mà đi không?
Nhưng khi nghe thấy lời của Tống Vĩnh Nhi, bọn họ biết đây vẫn là con gái của bọn họ, không uổng công bọn họ ngậm đắng nuốt cay bao năm qua cưng chiều nuôi nấng cô thành người.
Tống Vĩnh Nhi bật khóc rồi không ngừng lại được, Tống Quốc Cường hơi lúng túng muốn buông tay ra rồi lại không nỡ.
Vẫn là Lưu Lan nói bên tai cô: “Ngoan, đã sắp làm mẹ rồi, không được khóc nữa.”
Nghê Tịch Nguyệt bước lên lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tống Vĩnh Nhi, bà dịu dàng cười nói: “Con ngoan, không khóc nữa, sau này sẽ không xảy ra những chuyện kinh tâm động phách như vậy nữa đâu, mẹ biết, từ khi con quen biết Tiểu Ngạo đến nay, quỹ đạo vốn có của cuộc sống đã bị phá vỡ, cũng làm khó con rồi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe bà nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ngạo rồi vội vàng lắc đầu: “Không đâu ạ, ông chú kia quan tâm con lắm, nếu như không gặp ông chú, con sẽ không tìm được ai tốt với con như vậy nữa.”
Lăng Ngạo cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, suy cho cùng cô ấy vẫn là hài lòng về anh.
Lòng của mọi người có mặt ở đây cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghê Tịch Nguyệt biết vợ chồng Tống Quốc Cường ngại ngùng, nhưng mà bọn cũng là nhà giàu có, không đến mức phải luống cuống, nên bà chủ động giới thiệu: Ông bà thông gia, tôi giới thiệu với hai người, đây là hoàng gia gia của Vĩnh Nhi, đây là ông bà ngoại của Vĩnh Nhi,…”